“Làm phiên rồi.
”
Giang Ninh đi vào, Ti gia Triệu đứng ở ngoài cửa đợi, không theo vào nữa.
Ông Phó muốn uống trà nói chuyện với Giang Ninh, ông không có tư cách đứng một bên nghe.
Giang Ninh bước vào, chiếc hồ nhân tạo ánh vào mắt, gió nhẹ thổi đến, nước trên mặt hồ sóng sánh, cho người ta cảm giác thư giãn thoải mái.
Trong cái đình bên hồ, một dế trời đàn ông cỡ năm mươi tuổi đang ngồi đó; động tác thuần thục mà thắp nhang pha trà, mùi thơm của trà lọt vào mũi Giang Ninh.
“Mạo muội mời cậu Giang đến, hy vọng cậu đừng trách”
Ông Phó ngẩng đầu nhưng không đứng dậy.
Với lai lịch của ông quả thật không cần đứng dậy nghênh đón, Giang Ninh cũng không để bụng.
Ông Phó nhìn rất hòa nhã, nhìn có cảm giác như Phật Di Lặc, trên mặt luôn mang nụ cười ôn hòa, cho dù là ai lần đầu nhìn thấy khuôn mặt này đều sẽ không nghĩ đây chính là nhân vật đáng sợ đã chiếm giữ thế giới ngâm của tỉnh Thiên Hải trong hai mươi mấy năm!
Giang Ninh cười cười: “Có thể đến đây uống trà là vinh dự của tôi”
Hắn đi thẳng vào đình ngồi xuống, không chút khách khí, khẽ híp mắt lại, ngửi ngửi: “Quả nhiên là trà ngon, xem ra tôi đến đúng lúc rồi”
Ở cách đó không xa, Tàn Kiếm đứng đó, vẻ mặt lạnh băng như cục đá vạn năm không tan.
Gã không ngồi cùng mà chỉ đứng đó, hoàn toàn là thân phận hộ vệ.
Ông Phó rót ly trà cho Giang Ninh, đưa tay làm tư thế mời, Giang Ninh gật đầu, ngón tay gõ nhẹ hai cái trên bàn thể hiện sự đáp lễ.
Nước trà ấm nóng vào cổ họng, quả thật là trà ngon, sợ nó còn là đồ quý, người không đủ kinh nghiệm chưa chắc pha ra vị trà ngon như vậy.
“Cậu Giang tuổi trẻ tài cao”
Ông Phó vừa pha trà vừa cười nói, “Đến người không bước ra khỏi cửa lớn như tôi cũng nghe nói rồi.
”
“Ồ, vậy sao, không phải là nghe lời xấu gì về tôi chứ?”
Giang Ninh nói.
“Bây giờ, chắc không ai dám nói xấu cậu đâu nhỉ?”
Ông Phó hỏi ngược.
“Cái này thì khó nói lắm”
Giang Ninh nhấp một ngụm trà, khóe miệng nâng lên, “Nhưng, người nói xấu tôi, cả đời này cũng chỉ có cơ hội một lần”
Ông Phó cười cười, không nói thêm, chỉ tiếp tục pha trà rót trà rồi uống trà.
Hai người đều không nói gì trọn mười phút.
Trà pha rồi lại pha rồi uống, mùi thơm dần nhạt đi một tí.
Ông Phó không hỏi Giang Ninh chút chuyện nào liên quan đến thế giới ngầm của Đông Hải, về Châu Hoa, về chuyện của tỉnh thành, Giang Ninh cũng không hỏi, thậm chí đến ông Phó mà hán cũng không chào một tiếng, chỉ coi người trước mắt là một ông cụ uống trà xa lạ.
Uống trà xong rồi.
Ông Phó ngẩng đầu, lúc này mới nghiêm túc đánh giá Giang Ninh.
Ông không nói gì mà chỉ gật đầu, sự khen ngợi và thưởng thức trong mắt không chút che đậy.
Giang Ninh và ông bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt bình thản, mặt mang ý cười, nhìn thế nào cũng nhìn không ra, trong lòng mỗi người đang nghĩ điều gì.
“Có thời gian rảnh thì đến tỉnh thành, đến chỗ tôi uống trà”
Một hồi lâu, ông Phó mở miệng, “Nghe Tàn Kiếm nói, cậu sợ bản thân sẽ uống đến nghiện, điểm này cậu nghĩ nhiều rồi”
Ông không nói là Giang Ninh sẽ không có cơ hội uống đến nghiện, hay là nói dù có uống đến nghiện rồi cũng có đủ trà cho Giang Ninh uống, loại cáo già này nói chuyện lúc nào cũng nói một nửa, nửa còn lại thì ý vị thâm sâu.
“Được, vậy tôi không khách khí nữa”
Giang Ninh đứng dậy, cười nói, “Hôm khác lại đến thăm”
Nói xong, hán lại gật đầu với Tàn Kiếm rồi quay người rời đi.
Ông Phó nhìn ly trà, trầm mặc hồi lâu, ý cười trên mặt dần thu lại, lập tức trở nên lạnh nhạt, ông bình thản nói: “Không phải bạn”
Mắt Tàn Kiếm co rút mạnh.
“Vậy tại sao ông không để tôi giết hắn?”
Đây là một cơ hội cực tốt, dù cho bản thân có bị thương nặng thậm chí là chết thì chắc cũng có thể giết được Giang Ninh!
“Cũng không phải kẻ địch”
Ông Phó lại nói một câu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...