“Vậy thì tốt”
Quản gia Triệu gật đầu, “Cậu Giang là khách của ông Phó, đến tỉnh thành rồi tất nhiên phải chiêu đãi thật tốt”
Ông cười mỉm rồi nói: “Cậu Giang, vậy bây giờ có thể theo tôi đến hội sở để uống trà chưa?”
“Tôi còn mấy người bạn chưa gặp nữa”
Giang Ninh nhìn quản gia Triệu một cái, chỉ vào Tô Vân nói, “Đây là em gái nhỏ của t m nay tính đến tỉnh thành học đại học, cho nên muốn qua đây trước để làm quen vài người bạn, mắc công đến lúc đó xảy ra hiểu lầm gì thì không ổn.
Lời này rất rõ ràng, đồng tử của Chương Trình co rút.
Quả nhiên, Giang Ninh đang nhắc nhở họ, nhớ rõ cô gái này là người của ông mày, ai dám động vào cô ta thì chuẩn bị sẵn một phần mộ cho bản thân đi.
Hắn dám dẫn Tô Vân đến thẳng đây, thì không lo lắng mấy người Chương Trình không có mát nhìn.
Quản gia Triệu gật đầu: “Vậy cũng đúng, cô bé đến tỉnh thành giống như đến nhà rnình vậy, không cần lo lắng”
“Cậu Giang, mấy người bạn tiếp theo, tôi đi cùng cậu nhé: Giang Ninh cười gật đầu.
Quản gia Triệu đại diện cho ông Phó, ông cùng đi thì nói rõ rất nhiều chuyện, Tô Vân không chỉ là em gái của Giang Ninh, còn có quan hệ với ông Phó, ai dám chạm vào Tô Vân?
Người không sợ thực lực cường đại đáng sợ của Giang Ninh cũng phải cân nhắc lại, ở tỉnh thành này ai dám chọc ông Phó!
Kéo lê một chân bị gãy tiễn mấy người Giang Ninh rời đi, Chương Trình phát hiện trán của bản thân toàn là mồ hôi lạnh, hán thậm chí không cảm nhận được vết thương còn đang đau âm ỉ.
“Đại ca, ông Phó sao lại theo Giang Ninh.
.
”
Cổ họng Lâm Võ khô khan, không dám nhắc đến chuyện báo thù Giang Ninh nữa.
Giang Ninh dám đến tỉnh thành, ông Phó thậm chí còn sắp xếp quản gia Triệu đích thân đến đón, chuyện này quá kỳ cục.
Không lẽ Giang Ninh là người của ông Phó?
Điều này không thể!
“Không nên hỏi, đừng hỏi!”
Chương Trình lạnh giọng đáp.
Nghi vấn trong lòng hắn còn nhiều hơn Lâm Võ, hán có thể chắc chán, Giang Ninh tuyệt đối không phải người của ông Phó, vậy thì chỉ có thể nói rõ một vấn đề, Giang Ninh này đã mạnh đến nỗi khiến ông Phó cũng phải kiêng kị rồi.
Hoàn toàn coi Giang Ninh là người cùng thế hệ mà đối xử, chứ không phải một hậu bối!
Quá đáng sợi Chuyện ông Phó biết chắc chán nhiều hơn họ, tầm nhìn và quan hệ cũng chắc chắn rộng hơn họ, sợ là phía sau Giang Ninh có lai lịch lớn!
Mắt Chương Trình co rút, hắn lập tức nói: “Truyền tay hình của cô gái nhỏ đó cho mỗi anh em, nhớ rõ hết cho †ao, cô gái này không thể chọc vào!”
Hắn quay đầu, giọng lại lớn hơn mấy lần: “Dựng thẳng tai lên cho tao, nghe cho rõ, tuyệt đối không thể chọc vào!
Mẹ kiếp ai dám kiếm chuyện thì chuẩn bị sẵn tâm lý đi chết đi!”
Giang Ninh và quản gia Triệu cùng dẫn Tô Vân đi đến mấy nhà khác, cũng dọa đến mấy lão đại vừa căng thẳng vừa kiêng kị.
Biết Giang Ninh không phải đến để diệt bọn họ mà dặn dò về em gái nhỏ Tô Vân của hắn, cả đám người đều rất thông minh, lập tức căn dặn xuống, cả thế giới ngầm của tỉnh thành đều không được chọc vào Tô Vân.
Tô Vân hoàn toàn không biết, bản thân còn chưa đến tỉnh thành học đại học mà đã thành truyền thuyết của tỉnh thành rồi.
Đi thăm bạn xong, Giang Ninh bảo anh Cẩu lái xe chở Tô Vân đi các trường đại học xem thử, còn hẳn lên xe của quản gia Triệu đi thẳng đến hội sở mặt nạ.
Quản gia Triệu hơi kinh ngạc, ông đã gặp vô số người nhưng trước giờ chưa từng thấy ai điềm tĩnh như Giang Ninh.
Hắn không chút lo lắng về vấn đề an toàn ở tỉnh thành, dám trực tiếp để anh Cẩu dẫn cô gái nhỏ ra ngoài chơi, còn tùy tiện lên xe của mình, dường như không lo lắng việc tỉnh thành này sẽ mai phục hắn.
“Sự tự tin cường đại, bắt nguồn từ thực lực cường đại”
Quản gia Triệu nghĩ bụng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...