Gào gào!!!
Trong lòng Diệp Chiến vừa sinh ra cảm giác thì một tiếng gào thét đầy chói tai từ đằng xa nhanh chóng lan tới.
Xào xạt! Xào Xạt!
TIếng yêu thú gào thét chấn động đến mức những chiếc lá trên những cây đại thụ cọ sát vào nhau.
"Thấp nhất cũng là yêu thú cấp ba!" Diệp Chiến nhíu chặt lông mày. "Đây cùng lắm là rìa của Yêu Thú Sâm Lâm, đáng ra không nên xuất hiện yêu thú cấp ba. Lẽ nào, là một con yêu thú thua cuộc do tranh giành lãnh địa nên bỏ chạy từ trong Yêu Thú Sơn Lâm ra đây?"
Vị trí của Diêp Chiến đang đứng chả phải là trung tâm Yêu Thú Sơn Lâm, cho nên sẽ không bao giờ xuất hiện yêu thú cấp ba.
Nhưng cũng có ngoại lệ.
Ví như, một con yêu thú cấp ba nào đó tranh giành lãnh địa với nó, kết quả nó thất bại và trọng thương không có thực lực để tiếp tục đặt chân ở trong vùng trung tâm, nên chỉ có cách chạy ra vùng rìa để sống sót. Chuyện như thế cũng không phải không có.
Nhưng bất kể thế nào đi nữa, dù là một con yêu thú cấp ba bị thương thì hiện tại Diệp Chiến không tài nào chống lại được.
"Đi!"
Diệp Chiến có thể cảm giác được, con yêu thú cấp ba kia càng ngày càng lại gần.
Không chút chần chừ, Diệp Chiến co giò bỏ chạy, cố gắng không để chạm trán với con yêu thú cấp ba này.
Xoạt!
Dưới chân Diệp Chiến hơi động, tốc độ cực nhanh lùi lại lấy chục trượng.
Gào gào gào...........
Phía sau, tiếng yêu thú gầm thét càng ngày càng rõ ràng.
Diệp Chiến quay đầu lại theo bản năng nhưng khi nhìn thấy thì khiến hắn phải trợn tròn mắt. Hắn chỉ thấy một con yêu thú hình con hổ khổng lồ, có màu nâu đỏ cao tới một trượng đang đứng ngay vị trí ban nãy của hắn.
"Thật mạnh!" Diệp Chiến hãi hùng khiếp vía.
Hắn nhận ra, con yêu thú cấp ba màu nâu đỏ này là "Hỏa Kiếm Liệt Hổ", lông trên lưng nó dựng thẳng đứng cứ như là những thanh kiếm nhọn đủ để chứng minh rồi. Trong yêu thú cấp ba, Hỏa Kiếm Liệt Hổ thuộc loại xuất sắc.
"Con Hỏa Kiếm Liệt Hổ này chả có vẻ bị thương gì cả, tự dưng lại mò mặt tới vùng rìa yêu Thú Sơn Lâm này chứ?"
"Đừng nói là tam dù là trưởng lão thủ hộ Tàng Kinh các có tới cũng chưa chắc là đối thủ của con Hỏa Kiếm Liệt Hổ này!"
Diệp Chiến cắn răng thật chặt, dưới chân gia tốc.
Chỉ hi vọng con Hỏa Kiếm Liệt Hổ này không phát hiện ra mình.
Gào!
Nhưng mà, ghét của nào trời trao của đó, trong lòng Diệp Thiên vừa cầu khẩn thì lập tức con yêu thú này ngẩng đầu, con mắt u tối khóa chặt lấy hình dáng của Diệp Chiến cách mình trăng trượng kia.
Diệp Chiến không quay đầu lại, cảm giác thân thể trở nên căng thẳng, cứ như có gai đang đâm ở đằng sau!
"Xui thật!"
Trong lòng thầm rủa một tiếng, Diệp Chiến tiến thẳng vào cảnh giới chiến ý tầng thứ nhất, chân khí Bạo Viêm Công trong cơ thể nhanh chóng lưu chuyển, tốc độ chạy trốn so với trước nhanh hơn ba phần, hắn chỉ hi vọng nhanh chóng rời xa con yêu thú này.
Gào gào!
Mà tích tắc sau, tiếng gầm rú của con Hỏa Kiếm Liệt Hổ lại truyền tới, thân thể của nó đột nhiên hóa thành một chuỗi, với tốc độ cực nhanh truy kích Diệp Chiến.
Rắc rắc!
"Để ý ta ah?" Diệp Chiến rùng mình.
Càng là lúc nguy hiểm thì Diệp Chiến càng bình tĩnh, bị yêu thú cấp ba truy kích tới cực hạn lại khiến cho đầu óc của Diệp Chiến cực kỳ thông suốt, hắn nhanh chóng thu cảnh tưởng ở phía trước vào mắt, cẩn thận tìm những nơi nào có cây cối rậm chạy thì chạy thẳng vào, với ý đồ càng rậm thì sẽ càng giảm tốc độ của Hỏa Kiếm Liệt Hổ. Nếu như ở trên vùng đồng bằng, dù người người như Diệp Chiến cũng không thể nào chạy thoát khỏi con yêu thú này, nhưng nơi đây là rừng núi, hình thể của Hỏa Kiếm Liệt Hổ vô cùng to lớn thì trở thành điểm yếu của nó. Muốn đuổi kịp Diệp Chiến cũng chẳng dễ dàng gì.
Vèo!
Vèo!
Tốc độ một người một thú cực kỳ nhanh.
Trong chớp mắt, Diệp Chiến đã chạy xa tới mấy chục dặm.
"Không xong!"
Chính vào lúc này, Diệp Chiến cau màu, hắn phát hiện, cây cối phía trước càng ngày càng thưa, mình gần như chuẩn bị chạy ra khỏi cánh rừng rậm này rồi.
Trong rừng rậm Diệp Chiến còn có cơ hội lợi dụng cây cối để cản trở, duy trì khoảng cách nhất định với Hỏa Kiếm Liệt Hổ, nhưng khi ở vùng đất bằng thì Hỏa Kiếm Liệt Hổ muốn đuối kịp mình thì một cách dễ dàng.
Vào lúc đó, bản thân sẽ trở thành thức ăn nằm trong bụng của con yêu thú này.
Hiện tại, Diệp Chiến cưỡi hổ khó xuống, phía sau Hỏa Kiếm Liệt Hổ đuổi theo không dứt, hắn giờ chỉ còn mức nhắm mắt chạy về trước mà thôi.
Vèo!
Diệp Chiến cứ như một tia chớp vọt từ rừng rậm ra ngoài.
Rời khỏi rừng rậm, Diệp Chiến phát hiện mình đang tiến vào một thung lũng, bốn phía có sườn núi nhỏ thấp, đừng nói là cây côi dù là hòn đó cũng chẳng có mấy khối. Muốn lợi dụng địa hình để ngăn cản sự truy kích của Hỏa Kiếm Liệt Hổ gần như là con số 0.
Giữa lúc Diệp Chiến đang cảm thán "Đời ta coi như bỏ" thì đột nhiên hắn phát hiện, phía trước tựa như có một sơn động. Sơn động này cao có một trượng, tuy Hỏa Kiếm Liệt Hổ cũng có thể chui lọt vòa nhưng bên trên sơn động còn có những tảng đá với đường kinh tám thước, nếu như Diệp Chiến vào trong sơn động và có thể đẩy ngã tảng đá này ngăn cách cửa động thì hắn có thể tránh được cuộc truy sát của Hỏa Kiếm Liệt Hổ này.
"Đi!"
Vào sơn động là con đường sống duy nhất của Diệp Chiến, hắn nhằm thằng vào trong sơn động.
Gào!
Hỏa Kiếm Liệt Hổ từ trong rừng rậm đuổi tới, nhanh chong rút ngắn cự ly với Diệp Chiến.
Mười trượng.... tám trượng... năm tượng.... ba trượng.... một trượng!
Gần như sắp rượt kịp Diệp Chiến thì rốt cuộc hắn cũng đã tới được cửa sơn động.
"Tiến vào!" Hai chân vưa đạp, Diệp Chiến cứ như là tia chớp vụt vào trong sơn động.
"Phong Lôi Hỏa Pháp!" Cùng lúc tiến vào trong, Diệp Chiến nhanh chóng ra quyền cực mạnh tảng đá ở bên trên sơn động.
Ầm ầm!
Tảng đá rung lên rồi rơi thẳng xuống dưới, tiếng ầm ầm vang vọng, chắn ngang cửa sơn động lại.
Ầm.
Cùng lúc đó, Diệp Chiến vừa chui vào sơn động thì ngã nghào xuống đất.
Gào gào....
Tiếng gào thét của Hỏa Kiếm Liệt Hổ vang vọng bên tai, nó không ngừng dùng móng vuốt công phá tảng đá chặn trước cửa, ý đồ muốn xe dịch tảng đá sang một bên. Chỉ tiếc, dù cố gắng tới mấy cũng không tài nào thành công.
"Phù phù..."
Diệp Chiến ngồi thở dốc trên mặt đất.
"Con Hỏa Kiếm Liệt Hổ này có chuyện gì thế không biết? Cứ như có hận thì gì với ta khôn bằng, cứ đeo đuổi suốt, dù ta tiến ào trong sơn động rồi mà vẫn không từ bỏ..." Những tiếng gào thét vẫn vang bên tai Diệp Chiến, hắn chỉ lắc lắc đầu, tay chống đất lấy sức đứng dậy, cũng chẳng thèm để ý tới sự tức giận của Hỏa Kiếm Liệt Hổ đang ở bên ngoài mà đảo mắt quan sát bên trong sơn động này.
Sơn động có độ rộng và độ cao gần như là một trượng, bên trong tối thui sâu ít nhất phải chục trượng. Diệp Chiến nhìn vách đá bốn phía thì phát hiện, bên trên có một vài dấu vết do đao kiếm đánh nhau tạo nên.
"Sơn động này, từng là chỗ tiềm tu của võ giả?" Diệp Chiến hai mắt sáng ngời.
Bên trong Yêu Thú SƠn Lâm, không chỉ có yêu thú mạnh mẽ mà còn có một vài nơi bí ẩn, từng là nơi của các cao nhân tiền bối tiềm tu.
Bên trong những nơi tiềm tu này, thông thường sẽ có một vài thần binh lợi khí do các tiền bối võ giả lưu lại, thậm chí còn là công pháp võ kỹ!
Trước kia, khi Lâm Phong rèn luyện trong yêu Thú Sơn Lâm này thì may mắn đạt được một bộ Hoàng cấp cực phẩm, Diệp Chiến không nghĩ tới, lần này mình lại may mắn đến như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...