“Tôi tạm thời xuất ngũ rồi, ở nhà chờ việc!”
Giang Thần vừa gắp thức ăn vừa điềm nhiên đáp.
Anh vừa nói xong, ánh mắt của đám đông càng thêm phần khinh miệt.
Phượng hoàng rụng lông còn chẳng bằng gà, năm xưa Giang Thần là công tử nhà giàu, bên cạnh có không ít kẻ bám đuôi.
Bây giờ chẳng qua chỉ là một anh lính xuất ngũ địa vị sa sút, ai còn coi trọng anh nữa?
“Giang Thần, nếu đã chờ việc, chi bằng tới làm cùng tôi.
Công ty bọn tôi đang tuyển bảo vệ, khéo ghê, phù hợp với chuyên ngành của cậu!”
Lý Lập Vĩ nói với giọng điệu như bố thí, ánh mắt cực kỳ khinh thường.
“Chuyên ngành phù hợp? Lập Vĩ, cậu đừng đùa nữa.
Công ty của các cậu là công ty của Hương Cảng, dù làm bảo vệ chắc cũng cần đến sinh viên đại học biết tiếng Anh nhỉ? Giang Thần còn chưa học hết cấp ba đã đi làm lính rồi, e là không thích hợp đâu!”
“Đúng đó, xã hội bây giờ mà không có nổi cái văn bằng thì đi làm bảo vệ cũng không ai thèm tuyển!”
“Nghe bảo bán thịt lợn còn đòi hỏi sinh viên đại học kia, ha ha!”
Đám đông cười nhạo, đến sau cùng, ngoại trừ Lưu Hậu, tất cả mọi người đều không nhịn được mà cười ha hả.
“À phải rồi Giang Thần, với điều kiện của cậu, chắc chưa có đối tượng đâu nhỉ? Tôi nhớ năm đó hoa khôi lớp mình thích cậu lắm, còn viết thư tình cho cậu nữa kìa!”
Mà đúng lúc này, đột nhiên có một bạn cùng lớp nhắc tới chuyện năm ấy.
Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt hướng về một cô gái ăn mặc xinh đẹp ở bên cạnh.
Cô gái ăn mặc xinh đẹp này đương nhiên là cô gái năm đó từng theo đuổi Giang Thần, Trương Hân Nhiên.
Từ khi Giang Thần ngồi xuống, sắc mặt của Trương Hân Nhiên đã không được tự nhiên, đồng thời còn âm thầm đánh giá Giang Thần.
Bây giờ nghe đám đông chòng ghẹo về việc này, sắc mặt cô ta lập tức đỏ ửng.
Năm đó cô ta là hoa khôi của lớp, vì bị Giang Thần từ chối nên thể diện mới mất sạch.
Đối với cô ta mà nói, chuyện này là một vết nhơ! Sắc mặt Lý Lập Vĩ còn khó coi hơn, năm xưa vì cảm thấy bất bình thay cho Trương Hân Nhiên nên cậu ta mới bị Giang Thần giẫm dưới chân.
Cho dù chuyện này đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, cậu ta vẫn canh cánh trong lòng.
“Ôi, chuyện quá khứ còn nhắc đến làm gì, bây giờ tôi có bạn trai rồi!”
Trương Hân Nhiên nở nụ cười miễn cưỡng, vội vàng nói thêm: “Vả lại bạn trai tôi giỏi lắm, bây giờ đã là giám đốc nhân sự của công ty đầu tư Vinh Đỉnh rồi đấy!”
“Oa, Vinh Đỉnh, đấy là công ty đầu tư lớn nhất thành phố Vân Hải rồi còn gì!”
“Nghe nói lễ tân ở Vinh Đỉnh cũng có lương tháng hơn mười nghìn tệ! Bạn trai cậu là cấp giám đốc rồi, chắc lương cả năm phải mấy trăm nghìn tệ nhỉ?”
“Hân Nhiên, bạn trai cậu đỉnh thế, còn trẻ mà có tài ghê!”
Trương Hân Nhiên được khen ngợi nên lòng dạ sướng âm ỉ, lập tức liếc nhìn Giang Thần một cái, bất giác cười khẩy đầy ngạo mạn.
“Thế nên tôi mới bảo nè, các chị em, tìm đối tượng thì phải tìm người có năng lực như bạn trai tôi, cho dù gia đình lụn bại cũng có thể tìm được chỗ đứng dựa vào năng lực của bản thân!”
“Chứ không giống vài người nào đó, gia đình sa sút là chỉ có thể đi làm lính, biến thành một tên vô dụng!”
Trương Hân Nhiên cười khẩy, ý tứ ám chỉ rất rõ.
Cô ta ám chỉ ai thì mọi người đều hiểu cả, ai cũng cười trộm, trong ánh mắt càng lộ ra vẻ khinh thường.
Lưu Hậu liếc mắt nhìn Giang Thần với vẻ lo lắng, thấy Giang Thần dường như không hề để tâm mới thở phào một hơi.
Bấy giờ ăn uống cũng gần xong rồi, có người đề nghị lên tầng hát karaoke.
Lý Lập Vĩ tiếp tục thể hiện thực lực kinh tế của mình, mở hầu bao gọi hẳn mấy chai Rémy Martin.
“Lập Vĩ, được của nó đấy, Rémy Martin này phải hơn ba nghìn tệ một chai nhỉ?”
“Haizz, Lập Vĩ nhà người ta bây giờ là giám đốc rồi, lương cả năm vài trăm nghìn tệ, mấy chai này đáng là bao!”
“Đỉnh đấy đỉnh đấy, anh Vĩ sau này phải bảo kê cho đám bạn cũ nào nhiều vào nhé!”
Một đám bạn cũ thi nhau nịnh bợ.
Đúng vậy, tuổi còn trẻ mà thu nhập hàng năm lên đến tiền triệu, đúng là tinh anh trong hàng ngũ tinh anh rồi.
Người thành công! Lý Lập Vĩ cũng tỏ ra đắc ý, mặt mày hớn hở: “Hầy! Như thế này đáng là gì, hiện giờ tôi với công ty Vinh Đỉnh có vài đơn hàng lớn, nếu thành công, tôi sẽ lập tức biến thành phó tổng giám đốc! Tiền lương hàng triệu một năm!”
“Đến lúc đó tôi mời các bạn tới Thủy Thượng Nhân Gian vui vẻ một phen!”
Đám đông hai mắt sáng ngời, Thủy Thượng Nhân Gian đấy, club đỉnh nhất Kinh Châu, thiên đường của người lắm tiền, đám đông mới chỉ nghe nói chứ chưa từng tới.
Vì thế đám người này lại nhao nhao nịnh bợ Lý Lập Vĩ.
Bầu không khí có vẻ sôi nổi, đám đông luân phiên vây quanh Lý Lập Vĩ mà mời rượu, còn bắt đầu chơi trò chơi, bỏ mặc Lưu Hậu và Giang Thần ở một bên.
Hai người tự uống rượu và trò chuyện với nhau, lòng dạ Lưu Hậu vẫn luôn lơ đễnh không yên, thỉnh thoảng lại liếc về phía Lý Lập Vĩ.
Uống được nửa chừng, Lưu Hậu lấy từ trong túi công văn của mình ra một bản hợp đồng rồi đi về phía Lý Lập Vĩ.
“Lập Vĩ...”, giọng nói của Lưu Hậu khá nhỏ, Lý Lập Vĩ đang chơi đổ xúc xắc uống rượu cùng mấy người kia nên vờ như không nghe thấy.
“Lập Vĩ, chuyện trước đó nói cùng cậu...”, Lưu Hậu vỗ vai Lý Lập Vĩ.
“A, Lưu Hậu đấy hả, có chuyện gì thế?”
“Trước kia cậu bảo tôi mời anh Giang đến thì cậu ký vào hợp đồng này cho tôi, vừa đúng lúc, tôi mang hợp đồng đây rồi, hay là...”
“Cậu xem cậu kìa, vội vàng gì chứ, hôm nay bạn bè tụ tập với nhau, cậu bảo tôi ký tên cho cậu, cậu thấy có hợp lý không?”
Lý Lập Vĩ không khỏi cười khẩy.
“Đúng đó, Lưu Hậu à, làm việc mà không nhìn hoàn cảnh gì cả.
Lập Vĩ đang uống rượu đây này, cậu bảo người ta ký tên á? Đầu óc chập mạch à!”
Xung quanh bỗng chốc vang lên đầy tiếng chế nhạo.
- ---------------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...