Chiến Thần Điện Hạ


“Bà nội!”
“Bà cụ, bà mau tỉnh lại đi!”
Lúc này, tất cả mọi người đều hoang mang.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Tần Tuyết.
Họ đều không biết chuyện gì đang xảy ra?
Một số người thậm chí còn vô thức nghĩ đến những lời vừa rồi của Giang Thần.
Giờ phút này Tần Tuyết cũng hoàn toàn hoảng sợ.
Cô ta ban đầu rất khinh miệt những lời nói của Giang Thần.
Sau tất cả, cô ta vẫn rất tự tin vào y thuật của mình.
Mặc dù châm cứu vào huyệt Bách Hội rất nguy hiểm.
Nhưng không phải là cô ta chưa từng châm cứu vào huyệt đó cho người khác trước đây, hơn nữa tất cả đều thành công.

Nhưng lần này...!có thực sự như lời người kia vừa nói không?
Là do cô ta...!đã châm lệch huyệt?
"Bác sĩ Tần.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy.

Sao tay bà tôi lại bắt đầu lạnh?"
"Bác sĩ Tần, cô mau nói gì đi chứ!"
“Xe cấp cứu đến chưa? Phải mau đưa bà cụ vào bệnh viện cấp cứu”.
Nhà họ Vương lại đột nhiên lộn xộn.
Tần Tuyết ngẩn người một hồi, lập tức nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói: "Người vừa nãy đi đâu rồi, người có thể thấy được kỹ thuật châm cứu của tôi có vấn đề, chắc chắn là cao thủ dùng kim châm, mau gọi người đó quay trở lại!"
Mặc dù Tần Tuyết không muốn thừa nhận rằng kỹ thuật châm cứu của cô ta có vấn đề, nhưng mạng người quan trọng, vì vậy cô ta không dám bất cẩn vào lúc này.
Chờ xe cấp cứu tới cũng phải mất một khoảng thời gian, muốn cứu bà cụ, e rằng chỉ có thể dựa vào Giang Thần.
Người nhà họ Vương nghe vậy đều sửng sốt, nhưng bây giờ cũng chẳng ai dám so đo thuật châm cứu của ai tốt hơn.
Nhiệm vụ cấp bách nhất là phải cứu bà cụ trước.
Mấy người nhà họ Vương lập tức đuổi theo ra ngoài.
Bởi vì Giang Thần chỉ vừa mới rời đi, nên chưa đi được xa.
Nhưng sau một lúc, mấy người nhà họ Vương phải chạy ngược trở lại.
"Cậu ta, cậu ta nói sẽ không quay lại!"
Một người nhà họ Vương trên mặt đầy mồ hôi, bất lực la lên.
"Cái gì? Thứ rác rưởi đó dám thấy chết không cứu?"

Vương Húc đột nhiên gầm lên, lập tức hung hăng trừng mắt nhìn Vương Tuệ Lâm: "Vương Tuệ Lâm, cô đang làm gì vậy? Còn không mau gọi thằng chồng rác rưởi của cô quay lại!"
Vương Tuệ Lâm cũng sững sờ một lúc, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.
Vừa ra khỏi biệt thự, Vương Tuệ Lâm nhìn thấy Giang Thần đang chuẩn bị lái xe rời đi, liền vội vàng kêu lên: "Giang Thần!"
"Không phải là cô ra đây thuyết phục tôi trở về cứu người đó chứ?"
Giang Thần cau mày.
Vương Tuệ Lâm gật đầu liên tục, sốt sắng nói: "Không cần biết có cứu được hay không, anh cứ quay lại thử xem!"
"Bà ta đối với cô như vậy, cô còn muốn cứu bà ta sao?"
Giang Thần có chút bất ngờ nói.
Vương Tuệ Lâm cắn môi nói: "Dù sao bà ấy cũng là bà nội của tôi.

Dù bà ấy có sai lầm gì, tôi cũng không thể đứng nhìn bà ấy chết được!"
"Nhưng chỉ cần bà ta chết, với khả năng của cô, cô có thể trở thành chủ tịch của Vương Thị!"
Giang Thần cười như không cười nói.
"Giang Thần, anh đang nói chuyện khốn kiếp gì vậy! So với mạng người, tiền bạc và địa vị là cái quái gì chứ?", gương mặt Vương Tuệ Lâm tràn đầy tức giận nói: “Lúc nào rồi mà anh còn nghĩ tới những thứ này?”
"Tôi không quan tâm đến những thứ này, nhà họ Vương, bà nội...!tất cả đều không liên quan gì đến tôi.


Tôi chỉ quan tâm đến vợ mình!", Giang Thần nghiêm mặt nói.
"Ai, ai là vợ của anh?"
Nét mặt của Vương Tuệ Lâm có chút xấu hổ, bất giác lùi lại một bước.
Giang Thần cau mày, xoay người rời đi.
"Này! Giang Thần, anh!"
"Tên rác rưởi đã trở lại rồi!"
Nhìn thấy Giang Thần trở lại, mọi người nhanh chóng nhường đường.
Tần Tuyết do dự một lúc, rồi cũng đứng dậy nhường chỗ cho Giang Thần.
"Giang Thần, cậu rốt cuộc có biết châm cứu không? Nói trước đã, nếu bà nội xảy ra bất cứ chuyện gì, thì cậu phải chịu hoàn toàn trách nhiệm!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui