“Ôi, đừng nói thế chứ, nếu đổi lại là người khác, chắc chắn tôi sẽ không nuông chiều cái thói xấu này đâu, nhưng mọi người là bạn cùng lớp mà, giúp được thì giúp nhau một tay!”
Lý Lập Vĩ đột nhiên nói.
“Thế này đi, Hầu Tử, cậu uống chỗ bia trên bài đi, tỏ lòng một tí!”
Trên bàn có hơn mười chai bia, Lưu Hậu nhìn thôi đã thấy hoa mắt chóng mặt.
“Được, cậu nói đấy nhé, tôi uống!”
Lưu Hậu cũng không lằng nhằng, cầm chai bia lên dốc cạn, uống xong thực sự thấy chếnh choáng, đứng cũng không vững nữa.
“Bây, bây giờ cậu có thể ký tên cho tôi rồi chứ?”
Lưu Hậu lại hỏi.
“Hờ hờ, Lưu Hậu, cậu phải biết rằng lợi nhuận của dự án này khủng tới cỡ nào, cậu cảm thấy mấy chai này đủ không?”
Khóe miệng Lý Lập Vĩ thoáng nhếch lên, có vẻ bỡn cợt.
“Lập Vĩ, cậu nói xem phải làm thế nào, hay là tôi uống thêm mấy chai nữa nhé?”
Lưu Hậu hỏi với ý thăm dò.
“Lưu Hậu à, tôi đột nhiên nhớ ra chuyện này!”
Đúng lúc này, Lý Lập Vĩ đột nhiên búng tay một cái, sắc mặt cũng dần dần lạnh đi.
“Năm đó tôi vì chuyện của Hân nhiên mà đi tìm Giang Thần tính sổ, thế rồi bị một thằng chạy việc đánh ngã trên nền đất!”
“Nếu tôi nhớ không nhầm, người năm đó là cậu nhỉ?”
Lý Lập Vĩ đột nhiên nở nụ cười hờ hững như không.
Lưu Hậu sững người, sắc mặt cũng dần trở nên mất tự nhiên.
Bao nhiêu năm qua rồi, không ngờ Lý Lập Vĩ vẫn còn nhớ đến chuyện này.
“Thế này đi, bây giờ cậu quỳ xuống dập đầu xin lỗi vì chuyện năm đó, tôi sẽ ký tên cho cậu!”
“Cậu cảm thấy thế nào?”
Lý Lập Vĩ đột nhiên lên tiếng.
Mà nghe thấy câu nói ấy, đám đông cũng sững sờ, đến cả mấy cô gái đang hát karaoke cũng dừng lại, đồng loạt nhìn về phía này.
Ánh mắt họ lại đồng loạt nhìn về phía Giang Thần.
Ai cũng biết rõ mười mươi ân oán năm đó giữa hai người họ, suy cho cùng thì Lý Lập Vĩ đang làm khó Giang Thần.
Dù sao thì năm đó Lưu Hậu là “cái đuôi” của Giang Thần, bây giờ cái đuôi này bị người ta ép phải quỳ xuống.
Giang Thần có thể trơ mắt nhìn mà không nhúng tay vào sao?
Mà Giang Thần từ đầu đến cuối vẫn bưng ly rượu, ngồi trên sô-pha, không nói năng gì.
“Lập Vĩ, năm đó chúng ta vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, bây giờ cậu lật lại món nợ cũ, hơi quá đáng đấy nhỉ?”
Sắc mặt Lưu Hậu cực kỳ khó coi, năm đó anh ấy chỉ là đứa trẻ con hơn mười tuổi, va chạm với nhau cũng là chuyện rất bình thường.
Mà bây giờ ai cũng sắp đầu ba cả rồi, bên dưới đầu gối đàn ông là tôn nghiêm, sao có thể bảo quỳ là quỳ được?
“Lưu Hậu, bạn bè là bạn bè, làm ăn là làm ăn chứ.
Cậu phải biết rằng, xã hội này là thế đấy, muốn có được thứ gì thì phải hi sinh tương xứng!”
“Nếu cậu đã muốn làm ăn với tôi, mẹ kiếp, đừng đòi hỏi tôn nghiêm gì đó trước mặt tôi!”
Lý Lập Vĩ nói rồi đứng dậy, cầm một chai bia dội thẳng từ trên đầu Lưu Hậu xuống.
Chất lỏng từ trên đỉnh đầu chảy xuống, bàn tay của Lưu Hậu siết chặt đến mức nổi gân xanh, cảm thấy hết sức nhục nhã.
Mà đám đông có mặt tại đó không một ai nói đỡ cho Lưu Hậu, ai cũng nhìn anh ấy với vẻ chế giễu.
“Lập Vĩ, chúng ta là bạn cùng lớp, không cần thiết phải tỏ ra tuyệt tình thế đâu nhỉ?”
Lưu Hậu đang kích động nên giọng nói cũng hơi run run.
“Lưu Hậu, hôm nay tôi cứ tuyên bố thẳng như thế, chỉ cần cậu quỳ xuống dập đầu, tôi sẽ ký tên cho cậu!”
Lý Lập Vĩ vẫn kiên quyết với điều kiện của mình.
“Trước kia chẳng phải cậu bảo với tôi, con trai cậu mua sữa bột cần đến tiền à? Vợ cậu sắp không sống nổi với cậu nữa rồi nhỉ?”
“Cậu đã thành ra thế này rồi còn giữ thể diện làm gì nhỉ? Mẹ kiếp, muốn kiếm tiền thì quỳ xuống đi chứ!”
Lý Lập Vĩ cười điên khùng, gào rống lên.
Lưu Hậu tức đến mức toàn thân run rẩy.
Hôm nay anh ấy hoàn toàn có thể quay người bỏ đi luôn.
Nhưng khi về đến nhà, anh ấy sẽ phải đối mặt với tình cảnh khốn cùng của mình và lời mắng nhiếc từ vợ! Thế giới của người trưởng thành đâu dễ dàng gì chứ… Hai mắt Lưu Hậu ướt nhèm, đôi chân không thể kiềm chế được mà dần khuỵu xuống, nhưng đúng vào lúc này, một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cánh tay anh ấy, vững vàng đỡ anh ấy lên.
“Anh Giang…”, Lưu Hậu quay đầu nhìn Giang Thần bằng đôi mắt đỏ ửng.
“Không sao đâu người anh em, có tôi ở đây mà!”
Giang Thần mỉm cười vỗ vai Lưu Hậu.
“Sao đây hả Giang Thần? Chẳng lẽ cậu muốn quỳ thay Lưu Hậu à?”
Lý Lập Vĩ không nhịn được mà cười khẩy.
“Hôm nay tôi sẽ giúp cậu hiểu ra một đạo lý, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, thịnh suy nay khác rồi!”
“Mười năm trước cậu là cậu hai nhà họ Giang, nhưng bây giờ thì sao? Hờ hờ, cậu chỉ là thứ rác rưởi…”
Bốp! Câu này còn chưa dứt, đầu của Lý Lập Vĩ đã “nở hoa” rồi, chai rượu vừa tan tành, máu tươi ào ào chảy xuống.
.
Truyện Đông Phương
“Mẹ kiếp, mày dám đánh tao à?”
Lý Lập Vĩ trợn trừng hai mắt, ôm đầu ngồi bệt xuống đất, trên đầu toàn là máu! Những người khác cũng trợn mắt há miệng, không ngờ rằng Giang Thần dám ra tay?
Giang Thần không hề để tâm tới ánh mắt của đám đông, tiếp tục đạp Lý Lập Vĩ ngã vật ra đất, sau đó đút tay vào túi quần, rảo bước tới phía trước, giẫm mạnh vào bả vai của Lý Lập Vĩ.
“Đừng tưởng rằng có được một tí thành tựu là có thể giễu võ dương oai trước mặt bạn bè!”
“Hôm nay mọi người tề tựu ở đây là vì mọi người kết giao trong thời đại không có mưu đồ về công danh hay lợi ích”.
“Bạn bè tụ tập không phải công cụ để mày khoe khoang, càng không phải nơi để mày chèn ép trả thù người khác!”
Giang Thần cúi người, lạnh lùng nhìn Lý Lập Vĩ: “Nếu mày cứ thích dây dưa chuyện năm xưa, thế thì mày nghe cho rõ đây!”
“Năm năm trước tao có thể giẫm mày dưới chân, năm năm sau tao vẫn có thể giẫm mày dưới chân!”
- ---------------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...