913:
Khi Tu Tư trưởng lão và Cáp Nhĩ(Howl) cùng vào Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) thương hội thì trong đại sảnh đám người Tang Đức Lạp(Sandra) đang bình yên ngồi đó, bọn họ đến trước một bước. Tuy rằng ai cũng cảm thấy Thánh Điện đã không có thủ đoạn gì có thể lật bàn, nhưng mà chẳng ai dám sơ ý tại thời điểm mấu chốt như vậy.
Người thắng thắng được tất cả, người thua thì thua sạch sẽ, ngay cả tính mệnh đều không thể giữ được.
Ngồi ở vị trí cao nhất chính là A Tín, Mai Lỵ Toa(Melisa) an tĩnh mà cung kính đứng ở bên cạnh hắn. Các binh sĩ Thiết Diện binh đoàn, đứng song song lưng dựa vách tường, lặng lẽ đứng, tạo ra bầu không khí túc sát.
Thực sự là thủ vệ sâm nghiêm, trong lòng Tu Tư cảm khái. Thực lực của Thiết Diện binh đoàn xuất sắc hơn lão tưởng tượng, những binh sĩ này đeo mặt nạ sắt, nhưng mà lão còn có thể nhìn được không ít thứ. Mỗi người vẫn duy trì cảnh giới, lão không nhìn thấy bất cứ sự không tập trung, hoặc là không yên lòng nào từ bất cứ binh sĩ nào.
Làm được điểm này cũng không dễ dàng. Gặp lúc xảy ra tình huống, các binh sĩ tập trung sự chú ý cũng không trắc trở, thế nhưng tại lúc gió êm sóng lặng, vẫn thủy chung có thể duy trì sự chú ý của mình không giảm, thì trắc trở hơn nhiều. Có thể làm được một điểm này, đều là tinh nhuệ, thuyết minh rằng bọn họ huấn luyện phi thường gian khổ, mới có thể đưa kỷ luật thành bản năng.
Tu Tư thu liễm sự chú ý của mình, Thiết Diện binh đoàn có tinh nhuệ cỡ nào, mà nếu như vô pháp thuyết phục được bọn họ, đối với Thánh Điện sẽ là chuyện tệ vô cùng.
Trong lòng Tu Tư cười khổ, lão không nắm được cái gì.
Nhưng mà đến lúc này, không cho phép lão lùi bước. Lão cũng không nói lời vô dụng, tiến lên trước thi lễ với A Tín: "Xin chào A Tín tiền bối."
A Tín gật đầu: "Tu Tư trưởng lão chắc hẳn mang đến thành ý của Thánh Điện, không biết Thánh Điện chịu ra điều kiện gì?"
Đám người Tang Đức Lạp(Sandra) lập tức bị hấp dẫn.
Tu Tư không quen lắm phong cách hành sự trực tiếp như vậy, nhưng mà lúc này đã xác định, liền đi thẳng vào vấn đề: "Chỉ cần Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc nguyện ý đi theo Thánh Điện, sau này Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) sẽ là Hào môn duy nhất ở Quang Minh Châu. Vô luận Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc cần cái gì, Thánh Điện đều có thể thỏa mãn."
Mấy tiếng cười nhạo vang lên, đám người Hỏa Lưu Thương lộ ra vẻ trào phúng. Vào lúc này, Thánh Điện vậy mà lại còn bày đặt thái độ cao cao tại thượng như thế, quả thực là không biết sống chết.
"Thánh Điện chính là Thánh Điện a, đã quá quen với kiểu làm chủ nhân của Quang Minh Châu rồi a, còn người khác thì chỉ có thể làm người hầu thôi." Cáp Nhĩ(Howl) châm chọc khiêu khích, không quên bỏ đá xuống giếng.
Nhưng mà lời gã nói không sai.
Thái độ của Thánh Điện rất rõ ràng, Thánh Điện cần phải làm chủ, Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc làm thuộc hạ. Nếu như Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc gia nhập vào Hào môn liên minh sẽ có thân phận đối tác, tương lai mọi người đều là chủ nhân của Quang Minh Châu. Tuy rằng có liên quan đến việc phân phối quyền lực và lợi ích, nhưng mà tối thiểu địa vị mọi người là bình đẳng.
Khác biệt chính là một trời một vực.
Đám người Tang Đức Lạp(Sandra) thở phào nhẹ nhõm, bọn họ lo lắng nhất là Thánh Điện vì xoay chuyển chiến cuộc, nguyện ý hứa hẹn tương lai Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) cùng trị Quang Minh Châu. Đương nhiên, dù có thế chăng nữa, bọn họ cũng có lý do, năm xưa Thánh Điện cũng có minh ước với bọn họ như vậy.
Nhưng mà thái độ của Thánh Điện vẫn khiến bọn họ phải bất ngờ.
Thánh Điện làm như vậy là đẩy Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc đến trước mặt bọn họ, sự ngạo mạn của Thánh Điện thực sự là không có thuốc nào cứu được.
A Tín từ chối cho ý kiến, ánh mắt hắn làm bộ không để ý mà đảo qua hộ vệ ở cách đó không xa, liếc nhìn Đường Thiên Thiên Huệ, đều nhìn thấy vẻ cảnh giác trong mắt nhau.
Sự ngạo mạn và không lùi bước của Thánh Điện vào lúc này thật không bình thường.
Tu Tư cũng không biết vì sao đại trưởng lão đến thời điểm này vẫn không chịu nhượng bộ, tuy rằng nói vô luận dùng điều kiện gì cũng phải mượn sức Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc, nhưng điều kiện trọng yếu nhất lại không chịu cho.
Nhưng cũng may, không phải lão không có lợi thế gì.
Lão ổn định tâm thần, trầm giọng nói: "Thánh Điện nguyện ý truyền thụ phương pháp chống lại năm tháng ăn mòn, có thể kéo dài thọ mệnh cho Tín tiền bối."
Sắc mặt đám người Tang Đức Lạp(Sandra) đột nhiên đọng lại trên mặt, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoảng. Bọn họ cuối cùng minh bạch, bọn họ đã bỏ qua một điểm trọng yếu, Tín tiền bối là một gã Hồn tướng.
Lúc này bọn họ mới minh bạch, sự nắm chắc của Thánh Điện là từ cái gì.
Nếu như có được phương pháp chống lại năm tháng ăn mòn, thời gian Tín tiền bối tồn tại có thể gia tăng lên nhiều. Đối với Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc mà nói, Tín tiền bối chính là thần hộ mệnh của bọn họ, có thể giúp thần hộ mệnh của gia tộc không tiêu thất, giá trị đó không cần nói cũng biết.
Cái này là điều kiện Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc vô pháp cự tuyệt.
"Không thể nào như thế!" Hỏa Lưu Thương bỗng dưng mở miệng: " Pháp tắc năm tháng ăn mòn thế gian, con người căn bản vô pháp chống lại. Các ngươi đang nói bậy."
Giọng gã có chút lạc giọng rất khó nhận thấy, có thể thấy nội tâm gã kinh hãi.
Tu Tư trấn định, kỳ thực trong lòng gã cũng không quá tin, nhưng mà lúc này lão cũng không thể chú ý được nhiều như vậy, làm bộ như đã tính trước mọi việc nói: "Xem ra các vị đã quên rồi, Thánh Điện đã bắt đầu nghiên cứu hồn lâu lắm rồi, hơn nữa, ta tin rằng không có ai đầu tư nhiều hơn Thánh Điện tại phương diện này."
Lúc Tu Tư nói lời này tràn đầy tự tin, đúng vậy, phương diện nghiên cứu hồn, ai có thể so quyền uy với Thánh Điện?
Thủy chung thờ ơ lạnh nhạt, Tang Đức Lạp(Sandra) bỗng nhiên nở nụ cười, thản nhiên nói: "Không sai, nói tới nghiên cứu hồn, xác thực không có ai quyền uy hơn Thánh Điện."
Tang Đức Lạp(Sandra) vừa mở miệng, đột nhiên trong lòng Tu Tư hiện lên dự cảm bất tường.
Mà trái ngược với lão, đám người Hỏa Lưu Thương vốn có chút kinh hoảng thất thố, lập tức trở nên trấn định lại. Bọn họ rất hiểuTang Đức Lạp(Sandra), nếu y đã mở miệng, đó chính là nhất định có biện pháp.
Tang Đức Lạp(Sandra) tiếp tục thản nhiên nói: "Đa tạ Thánh Điện giúp chúng ta nghiên cứu lâu như vậy, chúng ta nhất định sẽ phát dương quang đại những thành quả này. Thánh Điện có rất nhiều đồ vật tốt, chúng ta đều sẽ rất quý trọng."
con mắt đám người Hỏa Lưu Thương sáng ngời, không sai, chỉ cần công hãm Thánh Điện, toàn bộ đồ vật của Thánh Điện đều thuộc về bọn họ.
trong lòng Tu Tư chợt nhảy, nhưng mà lão cố gắng duy trì vẻ trấn định, cười lạnh nói: "Thật á? Dù cho các ngươi công hãm Thánh Điện, cũng chỉ có thể có một mảnh phế tích."
"Ngọc thạch câu phần? Ngươi đánh giá quá cao nhiệt huyết của các trưởng lão rồi đó." Tang Đức Lạp(Sandra) khẽ cười một tiếng: "Chẳng phải ai cũng nguyện ý chôn cùng Thánh Điện. Chúng ta cũng có không ít bằng hữu trong Thánh Điện. Chỉ cần Thánh Điện có thứ này, vậy nó sẽ là của chúng ta."
Sắc mặt Tu Tư cuối cùng thay đổi, có trưởng lão cấu kết địch nhân!
Trong lòng lão cảm thấy cay đắng vô biên, kỳ thực lão luôn luôn không chịu thừa nhận mà thôi. Hành động lần này, những hào môn này âm thầm sắp đặt không biết đã bao lâu. Sợ rằng bọn họ đã thâm nhập vào Thánh Điện nhiều năm, mấy năm nay Tu Tư đã phát hiện.
Bây giờ nghĩ lại, trong thường ngày có rất nhiều manh mối dấu hiệu, chỉ là mình chỉ cho rằng những người này tận lực kết giao, trăm triệu không ngờ bọn họ mưu đồ vậy mà lại lớn như thế.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên A Tín nhàn nhạt mở miệng: "Ta không cần."
Ánh mắt hắn không tự chủ hướng tới Tiểu Man, tại nơi đây, đại khái chỉ có Tiểu Man mới có thể lý giải mình nhiều nhất, có thể hiểu được năm tháng lâu dài là gian nan cở nào.
Ánh mắt hai người giao nhau ở không trung, A Tín cảm thụ được trong ánh mắt Tiểu Man ẩn chứa sự ấm áp và quan thiết.
Khóe miệng của hắn không tự kiềm chế mà hiện nét cười khó nhận thấy.
Cảm giác thích thật.
Đột nhiên, trong lòng hắn hiện lên một tia minh ngộ. Trước lúc trông thấy Tiểu Man, tiểu thư, thế giới của hắn chỉ có quá khứ, mà bây giờ, thế giới của hắn còn có hiện tại.
Mình không chỉ sống ở trong trí nhớ a.
Thế giới đen tối, như thể tại giờ khắc này trở nên sáng ngời, trở nên đầy sức sống, trở nên sinh động, trở nên có rất nhiều sắc thái, dù cho mình chỉ là một gã Hồn tướng.
Thật tốt.
Ánh mắt A Tín nhìn Tu Tư trưởng lão, nói: "Nếu như chỉ là như vậy thì, xấu hổ..."
Khuôn mặt Tang Đức Lạp(Sandra) cuối cùng lộ ra nụ cười tươi, y biết rõ Thánh Điện triệt để thất bại rồi.
"thất bại rồi a!"
Bỗng nhiên, thanh âm uy nghiêm trầm thấp mà lại xa lạ vô cùng cắt đứt lời A Tín.
A Tín đột nhiên đứng lên, ánh mắt tăng vọt, nhìn chằm chằm Tu Tư. Những người khác cả kinh, vẻ mặt như gặp quỷ nhìn Tu Tư.
Thanh âm xa lạ vừa rồi, là từ trong miệng Tu Tư nói ra.
Mọi người đều thấy Tu Tư là lạ, thân thể Tu Tư cứng ngắc, không chút động đậy, ánh mắt lão đăm đăm, mất đi tiêu cự, chỉ có miệng mấp máy. Tràng diện trước mắt quỷ dị vô cùng, mọi người chỉ cảm giác một luồng hàn ý từ phía sau, lông tóc dựng thẳng.
Tang Đức Lạp(Sandra) nhìn chằm chằm Tu Tư, khuôn mặt kinh hãi: "Đại trưởng lão!"
"Ha hả." Tu Tư không chút động đậy, miệng mấp máy, thanh âm như thể phát ra từ lồng ngực: "Tang Đức Lạp(Sandra), không ngờ ngươi còn có thể nghe ra thanh âm của ta, chúng ta đã hai mươi năm không gặp rồi nhỉ."
Thần tình Tang Đức Lạp(Sandra) khôi phục như thường: "Đúng vậy, hai mươi ba năm không gặp."
"Trí nhớ của ngươi luôn tốt hơn ta, thật không muốn gặp mặt a, lão bằng hữu năm xưa, hiện tại lại muốn quyết một trận sinh tử." Đại trưởng lão than thở.
"Ta chỉ lấy lại những thứ thuộc về chúng ta." Tang Đức Lạp(Sandra) thản nhiên nói.
"Mọi thứ của Quang Minh Châu, kể cả các ngươi, chỉ thuộc về Thánh Điện." Giọng điệu Đại trưởng lão lãnh đạm, lại bá đạo vô cùng.
Tang Đức Lạp(Sandra) không hề dao động: "Cho nên mới có trận chiến tranh này."
"Hai mươi năm trước, ta đã minh bạch tâm ngươi không thần phục, nhưng mà ta rất khó hạ thủ với ngươi. Tất cả đều kết thúc rồi, Tang Đức Lạp(Sandra). Cảm tạ trận chiến tranh này, một thời đại mới sắp bắt đầu rồi."
Sắc mặt Tang Đức Lạp(Sandra) âm trầm, trong lòng y có chút bất an.
"Quang Minh Châu không cần có danh môn, Quang Minh Châu chỉ cần Thánh Điện." Thanh âm Đại trưởng lão lộ ra vẻ cuồng nhiệt, thân thể Tu Tư đang rung động.
Tang Đức Lạp(Sandra) đột nhiên hiểu được, trong mắt y hiện lên vẻ không thể tin tưởng được: "Ngươi sẽ đối phó tất cả danh môn!"
"Bây giờ mới hiểu ra? Tang Đức Lạp(Sandra), ngươi lui bước đi." Thanh âm Đại trưởng lão càng cuồng nhiệt hơn: "Thánh Điện cần phải tân sinh, Quang Minh Châu cần phải tân sinh. Chỉ có ta, mới có thể tân sinh! Đáng tiếc, Tang Đức Lạp(Sandra), ngươi nhìn không thấy."
Toàn thân Tu Tư trưởng lão kịch liệt rung động, bỗng nhiên thân thể toát ra một luồng hỏa diễm bạch sắc.
Thánh viêm!
Thánh viêm thuần khiết nhu hòa, biểu thị tạo nghệ của Tu Tư thâm hậu đến mức nào. Thánh viêm bao phủ toàn thân Tu Tư, như thể người lửa.
Mọi người đều cảm thụ được khí tức nguy hiểm, nhưng mà bọn họ không biết nguy hiểm đến từ nơi nào.
Động tác Đường Thiên nhanh nhất, cơ hồ trong nháy mắt Thánh viêm vừa toát ra, hắn liền động thủ với Tu Tư trưởng lão. Trực giác của hắn dị thường nhạy cảm, nhưng mà lúc này, trong lòng hắn bị cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có bao phủ.
Tử vong! Hắn ngửi được khí tức tử vong!
Từ khi sau hắn lĩnh ngộ Thức Tỉnh thần trang, đã lâu lắm rồi hắn không cảm nhận bị tử vong uy hiếp?
Báo động là cường liệt như thế, lông tóc toàn thân Đường Thiên không tự chủ mà sợi sợi dựng thẳng.
Phốc!
Cái đầu Tu Tư trưởng lão như dưa hấu vỡ ra, nhưng mà thân thể của lão không đổ nhào xuống.
Một màn kế tiếp, khiến mọi người hít vào một hơi.
*********************************************************************
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...