868: Ám sát
Vẻ mặt Lan Tư mãn ý, bây giờ chính là lúc đường làm quan của hắn rộng mở. Charles điện hạ ưu ái, giúp giá trị bản thân hắn nước lên thì thuyền lên. Một điểm này, theo số lượng "Lễ vật" mà Tây Bộ thương hội đưa tới liền có thể nhìn ra được.
Trung tướng Áo Lợi Phất(Oliver) bị hạch tội, Lan Tư trở thành người có quyền lợi nhất ở Tây Bộ, Tây Bộ thương hội tự nhiên cần phải dốc sức nịnh bợ. Lan Tư không những không cấm cửa đối với Tây Bộ thương hội, trái lại càng thêm moi móc.
"Cuộc sống hiện tại thực sự là quá thoài mái rồi. Trước đây làm sao nghĩ đến, có một ngày chúng ta cũng có thể giàu đến chảy mỡ!" Nặc Mạn(Norman) cảm khái.
"Chính là có chút quá không thú vị." Lan Tư thanh âm lười biếng: "Không trận để đánh a!"
"Đánh trận làm gì, không cần đánh trận vẫn có tiền, bao nhiêu người nhìn thấy chúng ta chảy nước miếng a!" Nặc Mạn(Norman) không cho là đúng.
"Chiến trường mới là nơi dành cho võ tướng, Nặc Mạn(Norman)." Lan Tư nhắc nhở: "Ngươi phải có tiền đồ một chút."
"Chúng ta hiện tại như vậy, đã rất có tiền đồ rồi a!" Nặc Mạn(Norman) khuyên ngược lại Lan Tư: "Đừng cả ngày nghĩ tới chiến tranh, dù sao ngươi không được đi Thương Châu, chúng ta cứ làm xong việc của mình đã. Charles điện hạ nhiệm vụ giao điều tra cho chúng ta, chúng ta không được làm hỏng."
Tinh thần Lan Tư hơi hơi phấn chấn một ít, hắn ngồi dậy: "Ta có suy đoán."
"Suy đoán?" Nặc Mạn(Norman) sửng sốt.
"Tỷ như Tội Vực." Lan Tư búng ngón tay.
Con mắt Nặc Mạn(Norman) đột nhiên nhíu lại: "Tội Vực!"
Hắn đương nhiên biết rõ Tội Vực. Nếu như nói trong lịch trình Quang Minh Châu thống nhất Tây Vực, có đoạn lịch sử gì rất không quang minh, đó đại khái cũng chỉ có Tội Vực rồi. Trên thực tế, nội bộ Quang Minh Châu đối với chế độ Tội Vực cũng là có lập trường bất đồng. Rất nhiều người cho rằng người thất bại cứ trực tiếp giết chết hết là xong việc, để tránh khỏi lưu lại hậu hoạn, chuyện bịt tai trộm chuông như Tội Vực vậy là hoàn toàn không cần thiết.
Nhưng mà, vô luận đối với Tội Vực có lập trường gì, cao tầng Quang Minh Châu đều rất minh bạch, Tội Vực vĩnh viễn sẽ chỉ là địch nhân của bọn họ.
Là địch nhân không chết không thôi.
Cho nên nghe thấy Lan Tư nhắc tới Tội Vực, Nặc Mạn(Norman) mới sẽ khẩn trương như thế.
"Địa phương bọn họ xuất hiện sớm nhất là Bạch Dã Châu, ngươi có biết, nó cách nơi nhập khẩu Tội Vực rất gần." Biểu tình của Lan Tư cũng trở nên nghiêm túc.
So với đám giặc cỏ Kim Châu phỉ, Tội Vực có tính nguy hiểm lớn hơn rất nhiều.
Sắc mặt Nặc Mạn(Norman) trở nên khó coi nói: "Đáng chết! Binh đoàn đóng quân Tội môn đâu chứ?"
"Cái này là một tin tức tệ khác." Lan Tư cười gượng gạo: "Cho tới bây giờ, chúng ta không thu được bất cứ tin tức gì về bọn họ. Bạch Dã Châu huyên náo ầm ĩ như vậy, nhưng bọn họ cứ như ngủ gật rồi, ngươi không cảm thấy có điểm khác thường sao?"
Nặc Mạn(Norman) ngẩn ngơ, nửa ngày, cười khổ nói: "Thoạt nhìn chúng ta gặp đại phiền phức rồi."
Lan Tư nhún nhún vai: "Nói không sai chút nào."
"Vậy nên làm cái gì bây giờ?" Nặc Mạn(Norman) hỏi.
"Nên làm cái gì thì làm cái đó a." Lan Tư thản nhiên nói: "Bằng không Charles điện hạ vì sao tốt với chúng ta như vậy? Phỏng chừng hắn đã có suy đoán rồi. Nặc Mạn(Norman), thế giới này chẳng có chuyện vô duyên vô cớ ưu ái. Chúng ta giúp hắn giải quyết cái đại phiền phức này, bằng không, ngày lành của chúng ta cũng kết thúc rồi."
"Vận mệnh của pháo hôi thì chỉ có thể liều mạng sao?" Nét cười khổ trên mặt Nặc Mạn(Norman) càng đậm.
"Xưa nay đều như vậy." Vẻ mặt Lan Tư trấn định.
"Ngươi dường như rất nắm chắc?" Nặc Mạn(Norman) lườm Lan Tư một cái.
"Không không không, ta chỉ là tràn đầy lạc quan." Lan Tư cười ha ha: "Thả lỏng chút đi Nặc Mạn(Norman), nơi này là Quang Minh Châu, những gia hỏa Tội Vực tại đống rác lịch sử này đều sắp hư thối rồi thì có thể gây được sóng gió gì?"
"Hi vọng như thế." vẻ mặt Nặc Mạn(Norman) sầu khổ, cũng không bởi vì lời Lan Tư nói mà thoải mái hơn. Hắn vốn chỉ là muốn chiếm cái tiện nghi, nào biết được lại đụng phải khối xương cứng.
Bỗng nhiên, thủ hạ vội vã tiến đến bẩm báo: "Đại nhân! Tây Bộ thương hội bị tập kích! Phương hướng Lam Phong thành hỏa quang tận trời!"
"Tây Bộ thương hội!"
"Lam phong thành!"
Lan Tư và Nặc Mạn(Norman) đưa mắt nhìn nhau.
Nặc Mạn(Norman) vội vàng nói: "Phái người đi thăm dò rõ ràng!"
"Vâng!" Thủ hạ vội vàng tuân mệnh, xoay người xuất phát.
Lan Tư sách sách nói: "Cái Kim Châu phỉ này rốt cuộc có cừu gì oán gì với Tây Bộ thương hội? Không chết không thôi a! Tạp Nhĩ đã đắc tội người nào sao?"
Nặc Mạn(Norman) nghĩ đến Lam Phong thành, sắc mặt khó coi: "Lam Phong thành xảy ra vấn đề, chúng ta cũng bị cuốn vào rủi ro."
Xây dựng lại Lam Phong thành là do Charles điện hạ phụ trách, ra chuyện ngoài ý muốn khiến điện hạ không còn vinh quang, vậy hai người bọn họ cũng không may theo. Trong mắt rất nhiều người, bọn họ là bè đảng của điện hạ không hơn không kém.
Lan Tư cũng cảm thấy có chút phiền phức: "Cái gia hỏa Tạp Nhĩ này sao không cẩn thận như thế? Ai, cái vụ này chúng ta còn phải giúp hắn chùi đít. Ai, ta đã biết tiền của Tây Bộ thương hội không dễ cầm như vậy. Đi thôi, lấy tiền tài người thay người tiêu tai, cũng không thể mắt mở trừng trừng nhìn hắn bị giết chết, về sau chúng ta tìm ai đòi tiền?"
Nặc Mạn(Norman) dùng lời Lan Tư mới nói đáp lễ: "Chiến trường mới là nơi dành cho võ tướng."
Lan Tư yên lặng.
Còn chưa kịp bay bao xa, trinh sát liền phát hiện Tạp Nhĩ đầu bù tóc rối, bên cạnh hắn chỉ có mấy tên hộ vệ, người nào cũng toàn thân đầy máu, hiển nhiên trải qua một trận khổ chiến.
"Nhìn qua có phần thê thảm." Lan Tư vuốt cằm.
"Cái này mới hợp lý." Nặc Mạn(Norman) trái lại cảm thấy là lẽ đương nhiên: "Chỉ không biết Quang Minh kỵ sĩ là sống hay là chết."
Ở trong mắt hắn, thực lực Tây Bộ thương hội tuy rằng không tệ, nhưng mà không cách nào đánh đồng với binh đoàn chính quy được. Lúc trước chỉ chưa gặp phải cọng rơm cứng, mới có thể diễu võ dương oai, vừa gặp đến gia hỏa chân chính lợi hại tự nhiên lộ ra nguyên hình. Trái lại thực lực Quang Minh kỵ sĩ là thật, mỗi một vị đều là cao thủ.
Tạp Nhĩ rất xa đã bi thiết: "Đại nhân cứu mạng!"
"Thật thảm." Lan Tư nhỏ giọng nói thầm, nhưng mà lập tức đổi thành biểu tình nghiêm túc nghênh đón: "Tạp Nhĩ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Một nhóm người Tạp Nhĩ ở trước mặt hắn, biểu tình Tạp Nhĩ có chút ngây dại, nhìn qua tựa hồ còn chưa có phục hồi lại tinh thần từ việc bị tập kích.
"Chúng ta bị tập kích..."
Lời còn chưa dứt, Lan Tư thấy hoa mắt, một vị hộ vệ bên cạnh Tạp Nhĩ đột nhiên nhào tới phía hắn.
Không tốt!
sắc mặt Lan Tư đại biến: "Có thích khách..."
Hắn biết rõ mình phạm phải một cái sai lầm chí mạng, vậy mà mình lại để người xông đến trước mặt! Đối với một gã võ tướng, bị thích khách mò đến trước thân là sai lầm ngu xuẩn mà ấu trĩ. Võ tướng không có binh sĩ bảo hộ, yếu đuối như rơm rạ.
Tây Bộ thương hội cấu kết kẻ thù bên ngoài...
Là một cái cạm bẫy!
Đường Thiên vững vàng tỏa định Lan Tư, tại cự ly gần như vậy, hắn tuyệt đối không thể thất thủ!
Hắn tựa như một con dã thú siêu trọng lượng, hung hăng lao tới Lan Tư. Lan Tư nỗ lực phản ứng, nhưng mà động tác của hắn tại trước mặt Đường Thiên chậm tựa như rùa.
Phanh!
Âm thanh khiến người rợn tóc gáy vang lên, đó là thanh âm xương cốt toàn thân vỡ tan.
Nặc Mạn(Norman) cũng không có tránh được một kiếp, tại trong nháy mắt Đường Thiên xuất thủ, Tư Mã Tiếu đồng thời xuất thủ, Câu Ngọc như quỷ mị xuất hiện ở phía sau Nặc Mạn(Norman), một luồng ánh sáng nhạt chợt lóe rồi biến mất, thủ cấp Nặc Mạn(Norman) rơi vào trong tay Câu Ngọc.
Toàn bộ quá trình phát sinh trong nháy mắt, các hộ vệ của Lan Tư chưa kịp phản ứng lại, hai vị thủ lĩnh của bọn họ đã đi đời nhà ma.
Toàn bộ hộ vệ hai mắt sung huyết, bọn họ bị một màn phát sinh trước mắt này khiến kinh sợ ngây người. Sau sự tĩnh mịch nhất thời, binh lính hoàn toàn mất đi lý trí, điên cuồng nhào lên!
"Tạp Nhĩ, ngươi dám phản bội Thánh Điện!"
"Giết chết bọn nó!"
Đường Thiên không thể hiện chút nào sợ hãi, Lan Tư vừa chết, những binh sĩ này ởtrong mắt hắn chỉ là một đám sơn dương. Hắn không lùi mà tiến tới, giống như một mũitên nhọn, nhảy vào trong đoàn người, chiêu thức không có gì biến hóa, lực lượng kinh khủng đến cực điểm khiến hắn trở thành cỗ máy giết chóc rất cường đại. Chỉ cần bị hắn đụng phải, không chết thì tổn thương.
Phanh, âm thanh trầm vang lớn hơn mấy lần so với vừa rồi, vô số thân ảnh bị đụng bay ra khắp mọi nơi, còn chưa rơi xuống khí tức đã hoàn toàn không còn.
Đường Thiên căn bản không cho những binh sĩ này cơ hội tổ chức lại, chỉ cần phát hiện có binh sĩ tụ tập hoặc là quan quân, hắn nhất định sẽ không chút do dự nhào tới giết ngay. Ở khoảng cách gần như thế, binh đoàn hoàn toàn không phát huy được uy lực, bọn họ không ngừng bị Đường Thiên tách ra, một mảnh hỗn loạn.
Câu Ngọc dáng như quỷ mỵ có hiệu suất kinh người, trong nháy mắt thi nằm la liệt khắp nơi.
Dũng khí của binh lính từng chút một bị mài mòn, vẻ điên cuồng trong mắt bọn họ từng điểm rút đi, thay vào đó chính là sợ hãi. Bọn họ chưa từng có gặp phải thích khách cường đại như thế, tốc độ nhanh như thiểm điện, không ai có thể chống đươc một chiêu. Bọn họ tựa như ma quỷ từ trong địa ngục đi ra, không có một chút cảm tình, lãnh khốc mà thu gặt sinh mệnh, vĩnh viễn không biết mệt mỏi.
Quái vật!
Đó là quái vật!
Binh sĩ mất đi chủ tướng là một đám cát rời rạc, sợ hãi chiếm cứ thể xác và tinh thần bọn họ, bọn họ bắt đầu xoay người tháo chạy.
Cái này trở thành tín hiệu băng tan, càng ngày càng nhiều binh sĩ chạy trốn khỏi hàng ngũ.
Đám Đường Thiên cũng không đuổi bắt.
Chiến đấu kết thúc, Đường Thiên còn có chút không thể tin được, một binh đoàn thực lực cường đại liền bị hủy diệt đơn giản như thế.
Nếu như song phương đối chọi, muốn đánh bại binh đoàn Lan Tư, không thể nghi ngờ là cực kỳ trắc trở. Đối với bất cứ một binh đoàn nào mà nói, chủ tướng đều là linh hồn, mất chủ tướng đối với binh đoàn mà nói là có tính đả kích hủy diệt. Thánh Vực phát triển binh đoàn, phát triển trình độ chỉ huy của võ tướng, vô luận võ tướng hay là binh sĩ, đều không mạnh ở thực lực cá nhân.
Đường Thiên liếc qua Tư Mã Tiếu, năng lực mị hoặc của Câu Ngọc có thể nói là vui mừng ngoài ý muốn.
Tư Mã Tiếu có chút không cam lòng nhìn thi thể Tạp Nhĩ: "Đáng tiếc quá."
Trong nháy mắt nhìn thấy chủ tướng bị giết, binh lính bạo phát nhiệt huyết và điên cuồng, khiến Đường Thiên và Tư Mã Tiếu cảm thụ được áp lực cực lớn, cũng tại lúc đó Tạp Nhĩ bị binh sĩ điên cuồng xé thành mảnh nhỏ.
Tư Mã Tiếu là cảm thấy Tạp Nhĩ còn có giá trị lợi dụng, chết như thế có điểm quá đáng tiếc.
Nhưng mà có thể tiêu diệt Lan Tư và Nặc Mạn(Norman), mọi người đang phi thường thỏa mãn.
Áo Lợi Phất(Oliver) bị áp giải đến Thánh Điện, binh đoàn Lan Tư là một binh đoàn có chiến lực hoàn chỉnh duy nhất ở Tây Bộ. Binh đoàn Lan Tư bị tan rã, có nghĩa Tây Bộ của Quang Minh Châu hoàn toàn trống rỗng.
Thánh Điện tuyệt đối không ngồi xem Tội Vực tro tàn lại cháy, tăng phái binh lực trở thành lựa chọn duy nhất của bọn họ.
Đường Thiên đã thu được chiến báo mới nhất từ phía Binh, hạm đội của Câu Thành Văn Đao tổn thất thảm trọng, Mạc Tâm bị buộc xâm nhập hải vực xa lạ, Thu Húc Hoa làm tráng sĩ đoạn cổ tay, binh lực của Thánh Điện bắt đầu khẩn trương. Mà nhiệm vụ của Đường Thiên chính là khiến Thánh Điện đã khẩn trương về binh lực trở nên càng thêm khẩn trương, như vậy mới có thể khiến Thánh Điện bộc lộ ra cái bụng mềm mại của nó, sáng tạo ra cơ hội một kích tất giết cho Đường Thiên.
Cái này là mới bắt đầu!
Tội Vực âm thầm hành động đã bắt đầu rồi đó.
Thiên Huệ nhắc nhở Đường Thiên, Tội Vực tiêu vong chỉ mới mấy trăm năm mà thôi, lực ảnh hưởng của bọn họ tại cái phiến thổ địa này không dễ dàng tiêu vong như vậy. Bọn họ đã từng là chủ nhân của phiến thổ địa này, chỉ cần thân ảnh bọn họ xuất hiện, thần kinh của Thánh Điện nhất định sẽ bị căng thẳng.
Đường Thiên tràn đầy mong đợi đối với trận chiến đấu kế tiếp.
Tuy rằng không bao giờ xuất hiện một trận chiến nhẹ nhàng như vậy nữa, nhưng mà chiến đấu nhẹ nhàng vui vẻ lâm li cũng là thứ Đường Thiên yêu nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...