Đường Thiên sâu sắc lý giải lúc nào cũng khoác lác thật không phải một thói quen tốt.
thần kinh hắn căng thẳng, gai cá trong tay không ngừng chém ra với tần suất kinh người. Từng đạo thủy đao nhỏ như sợi tơ bắn nhanh ra bốn phương tám hướng. Không ngừng có quái ngư bị thủy đao cắt thành hai nửa, lam vụ tràn ngập, quấy nhiễu tầm mắt hắn.
Nơi tay trái,Niêm hoa ấn quả thực tựa như điên, không ngừng thi triển ra.
Tiểu lam cũng biết tình huống nguy cấp, lần này không dám kinh sợ, cũng không ngừng trợ giúp Đường Thiên câu thông Thiên Ma, giúp Niêm hoa ấn của Đường Thiên tăng không ít uy lực.
Tâm như lưu ly, hạt bụi nhỏ không nhiễm.
Cảnh tượng xung quanh phản chiếu trong tâm tình như lưu ly, Đường Thiên đối với loại trạng thái này có chút không quen. Hắn luôn luôn khá là tập trung đối với chiến đấu, chiến ý thiêu đốt sôi trào, mới là thiếu niên chiến đấu a. Hiện tại tâm tình tâm thần mình lại như đứng bên cạnh bàng quan, tuy rằng hiệu suất chiến đấu tăng lên rất nhiều, nhưng khiến hắn không quen lắm.
Ba, gai cá trong tay vỡ tan, nó tuy cứng cỏi nhưng mà liên tục nhận lực lượng kinh khủng từ Thiên Ma trọng trảm, cũng cuối cùng không chịu nổi gánh nặng, bị vỡ tan.
Cái này là cái gai cá thứ sáu mà Đường Thiên dùng, cũng may thi thể cá khắp nơi, căn bản không thiếu gai cá.
Đường Thiên lắc mình một cái, đi tới trước một xác cá, rút ra một cái gai cá, lật người gia nhập trong chiến đấu.
Điểm phiền toái nhất của Quái ngư là lam vụ của nó có thể che dấu thân hình, dù cho Đường Thiên có Niêm hoa ấn hóa giải công kích tâm thần nhưng mà vẫn chịu đựng vài cái.
May mà thân thể Đường Thiên xuất sắc, công kích thuần túy sóng âm đối với hắn mà nói, thương tổn rất nhỏ. Ỷ vào da dày thịt thô, Đường Thiên cũng đùa giỡn thô bạo, đấu đá lung tung. Loại phương thức công kích thô bạo không nói lý này lại khiến tính sát thương tăng nhiều. Quái ngư nhanh chóng thương vong thảm trọng, nửa giờ sau, xác cá khắp nơi.
Đường Thiên thở hổn hển, liên tục chém giết, thể lực của hắn cũng tiêu hao rất nhiều.
Thời điểm chiến đấu không có cảm giác gì, chiến đấu vừa kết thúc tức thì cảm thấy mệt mỏi rã rời. Trong Lam hải, lực cản lớn hơn rất nhiều so với không khí, tiêu hao thể lực cũng lớn hơn nhiều. Trên người khắp nơi là vết thâm, công kích bằng sóng âm của quái ngư tuy rằng không thể tạo thành chân chính thương tổn đối với Đường Thiên nhưng vẫn lưu lại rất nhiều vết thâm trên người hắn.
Đường Thiên đương sợ hãi, những sóng âm này uy lực khá là lợi hại, tần suất chấn động cao, ngay cả hắn cũng không thực hiện được, cũng may thân thể hắn cơ hồ rèn luyện đến cực hạn, mới có thể đủ may mắn tránh khỏi. Nếu là một người khác, ở trong loại cao tần chấn động này, ngay cả tạng phủ đều nhận tổn thương từ lâu rồi. Thương tổn do chấn động mang đến luôn luôn cực kỳ đáng sợ, bị chấn vỡ là kết quả rất thông thường.
Huống chi, trong sóng âm còn ẩn chứa công kích tâm thần.
Đường Thiên có Niêm hoa ấn và nhục thể cường hãn, từ ý nghĩa nào đó mà nói, là thiên địch của loại quái ngư này.
Xác cá khắp nơi, ở trong mắt tiểu lam chính là một trận thịnh yến.
Nó hoan hô nhào đi tới, tham lam liều mạng mà hấp thu lũ lam diễm thiêu đốt trên xúc tu của quái ngư. Tốc độ nó hấp thu càng lúc càng nhanh, khi một đóa lam diễm sau cùng bị hấp thu, thân thể tiểu Lam đã là một màu trạm lam(xanh thẫm).
Nó bay vào Niêm hoa chỉ của Thiên Ma trong cơ thể Đường Thiên, chậm rãi nhảy lên.
Đường Thiên có thể cảm thụ được, lần này tiểu Lam được lợi rất lớn, trạm lam thâm trầm, nồng nặc nội liễm. Khôi phục mấy phần thể lực, Đường Thiên phun ra một hơi thật dài, thi thể quái ngư đã hòa tan trong lam hải, lưu lại một đống xương xá.
Đường Thiên gom những xương cá này lại, bó thành một bó.
Những gai cá này bén nhọn sắc bén, tính bền bỉ lớn, là lợi khí thiên nhiên. Thiên Ma trọng trảm không phải vũ khí bình thường có thể thừa nhận, những gai cá này là lựa chọn không tệ, ngoại trừ tiêu hao nhanh một chút, không có khuyết điểm khác.
Một bó lớn như thế, sơ lược nhìn qua, không dưới một trăm cái, đủ dùng một trận.
Nếu như lấy thủ đao để thi triển Thiên Ma trọng trảm, lực lượng hùng hồn, cũng càng thêm linh hoạt, nhưng mà độ sắc bén còn lâu mới bằng gai cá.
Tiểu Lam rất phấn khích, không có chút bộ dáng ăn no lười biếng lúc trước, khiến Đường Thiên có chút bất ngờ. "Lượng cơm ăn" ái đứa khốn khiếp này càng lúc càng lớn hơn nhiều, xem ra thật là biến cường rồi, cũng không biết hình thái cuối cùng của Tiểu Lam là bộ dáng gì.
Tựa hồ nhận ra ý nghĩ của Đường Thiên, Tiểu Lam truyền đến một đạo tâm tình vô cùng thân thiết.
Đường Thiên cười ha ha, kéo một bó lớn gai cá, tiếp tục tiến tới phía trước. Một trận chém giết kịch liệt cũng khiến hắn từ trong tâm tình mờ mịt giãy dụa đi ra, không biết phía trước là cái gì, cũng không biết thời gian tới là cái gì, không quan trọng, toàn bộ địch nhân và toàn bộ chướng ngại, mình đều chính tay phá hủy.
Liên tục mấy ngày, Đường Thiên đều gặp phải bầy quái ngư, trùng lặp mà xung kích, tiêu diệt toàn bộ quái ngư. Gai cá hắn thu thập được đã chồng chất thành núi nhỏ, hắn không thể không xé y phục ra nối thành sợi dây, dùng để buộc gai cá.
Tiểu Lam không buông bỏ lũ lam diễm nào, Đường Thiên cảm giác tiểu lam sắp đột phá. Thể hình Tiểu Lam dị thường ngưng thực, tựa như dịch thể dính sền sệt đến cực điểm, nhảy lên cực kỳ thong thả.
Đường Thiên tiến bộ cũng rất lớn, Niêm hoa ấn của hắn càng ngày càng tinh thuần. Tâm thần người khác như hồ, nhưng mà tâm thần hắn, giống như đài lưu ly trơn trượt óng ánh.
Đường Thiên có dự cảm, mình sắp đột phá, chỉ là thiếu một cơ hội.
Hắn không biết cái cơ hội này là cái gì, cũng dứt khoát không quản, chỉ một mực bơi về phía trước. Hắn chỉ muốn sớm ly khai nơi này, mọi người đều đang chiến đấu, mình lại bị vây ở cái địa phương quỷ dị này.
Không biết có phải do hắn chém giết quái ngư quá nhiều hay không, thân thể hắn tản ra một tia khí tức như có như không. Đường Thiên hiểu rất rõ thân thể của mình, loại khí tức gần như vô vị này trước đây tuyệt đối không có.
Tiểu Lam tựa hồ cực kỳ e sợ loại khí tức này, ở trước mặt Đường Thiên ngoan ngoãn nhu thuận.
Sau này mấy lần nữa, Đường Thiên gặp phải mấy con quái ngư, hắn vừa mới rút một cái gai cá, mấy con quái ngư kia tựa như sợ hãi lập tức chạy trốn. Đường Thiên thấy thế trợn mắt há mồm, cái này là lần đầu tiên quái ngư gặp hắn liền chạy trốn.
Chẳng lẽ là giết nhiều quái ngư, trên người mình dính sát khí?
Đường Thiên mỉm cười, cũng không để ý, rốt cuộc đã giết bao nhiêu quái ngư, chính hắn cũng không biết.
Theo cảm ứng phương hướng, hắn toàn lực đi tới.
lam hải thâm trầm trở nên sáng ngời, cái chuyển biến này, khiến Đường Thiên có chút phấn chấn. Ở trong khốn cục như vậy, có biến hóa tốt hơn rất nhiều so với không có biến hóa.
Càng bơi tới trước, lam hải càng trở nên sáng ngời.
Trong lòng Đường Thiên liền động, lẽ nào hắn đang tiếp cận mặt biển?
Cái suy đoán này khiến trong lòng hắn kích động khó giải thích, hắn nhớ tới Tử Quyên thành, ngoài Tử Quyên thành chính là mặt biển, lẽ nào mình sắp về rồi?
Tinh thần phấn chấn, Đường Thiên càng dốc sức, toàn lực bơi về phía trước.
Tuy rằng càng ngày càng sáng ngời, nhưng mà tựa hồ xa xôi hơn nhiều so với mình nghĩ, Đường Thiên cảm thấy có chút kiệt sức, cuối cùng nhìn thấy mặt biển, trong lòng mừng như điên, cổ động dư lực, trồi lên mặt nước.
Mặt biển màu Bảo thạch lam, bình tĩnh không có một tia sóng gợn, tựa như một mặt gương vô biên, kéo dài đến phương xa. Bầu trời buông xuống phảng phất có thể chạm tay, mây trắng tựa như từng khối kẹo đường mềm mại, an tĩnh mà phập phềnh.
Đường Thiên ngây người, cảnh tượng trước mắt, sao lại quen thuộc như thế?
Một lát sau, cuối cùng hắn phản ứng lại, cái này là Lam kính chi hải!
Lam kính chi hải của Nam Thập Tự binh đoàn!
Nam Thập Tự binh đoàn có tứ hải.
Lưu vong chi hải, là lao lung vô tận, mãi câu hình đồ(kẻ chịu phạt).
Lam kính chi hải, là phân giới thật huyễn, địa phương tẩy luyện.
Liệu nguyên chi hải, là năng lượng chi sinh địa, vạn hồn sinh sôi.
Ngủ yên chi hải, là sau khi chết chi quy chỗ, chiến hồn vĩnh an.
Đường Thiên đặt mông ngồi ở trên mặt biển như cái gương, nhìn một cái Lam kính chi hải nhìn không thấy bờ, có chút xuất thần.
Vì sao lại là Lam kính chi hải?
Lam kính chi lam, là một bộ phận của Lam hải?
Rồi đột nhiên, Đường Thiên nghĩ đến quá trình mình tại Lam kính chi hải tu luyện Thiên Sách phá ma thủ, một vài nghi hoặc lúc trước, lúc này bừng tỉnh đại ngộ. Lúc hắn tại Lam hải, đã cảm thấy thời gian trôi qua rất kỳ quái, hắn không thể chuẩn xác mà phán đoán thời gian trôi qua.
Thật huyễn chi phân giới.
Thảo nào!
Bản thân mình rơi vào trong một cái ảo cảnh lớn hơn rất nhiều!
phản ứng đầu tiên của Đường Thiên là thở phào nhẹ nhõm, hắn lo lắng nhất là mình bị chân chính kéo vào lam hải. Mọi người đều đang chờ hắn nghĩ cách cứu viện, mình lại bị kéo vào một cái địa phương khác, mọi người hẳn sẽ lòng nóng như lửa đốt.
Nếu là Ảo cảnh, chỉ cần phá vỡ nó, mình là có thể trở lại hiện thực.
tinh thần Đường Thiên phấn chấn, vấn đề lo lắng nhất được giải quyết, vẻ lo lắng trong lòng quét sạch không còn, thiếu niên chiến ý dâng trào.
Nghỉ ngơi một hồi, hắn khôi phục thể lực, sai Tiểu Lam lần nữa cảm ứng phương hướng, hắn liền khởi hành.
mặt biển trơn trượt trong như gương, Đường Thiên tựa như trượt trên mặt băng, kéo đống gai cá còn cao hơn thân thể hắn, tốc độ nhanh vài lần so với ở trong lam hải. Hắn tựa như một con chim con tìm đường về tổ, không biết mệt mỏi.
Cảnh sắc lam kính như họa nhất thành bất biến, phi hành lâu, Đường Thiên có ảo giác, bầu trời a mây a, tựa như vẽ ra vậy.
bỗng nhiên Đường Thiên dừng bước, rút ra một cái gai cá, thần sắc nghiêm trọng.
Hắn vừa mới cảm thụ được một lũ khí tức như có như không, có mai phục!
Mặt biển trong như gương nhìn chẳng sót cái gì, cái gì cũng không có. Nếu người bình thường sẽ cho rằng cái này có đúng là mình ảo giác hay không, nhưng mà Đường Thiên lại có tín nhiệm tuyệt đối vào trực giác của mình. trực giác chiến đấu của hắn trời sinh kinh người, lại thêm Binh huấn luyện, còn có Niêm hoa ấn từ từ hình thành tâm tình lưu ly, càng giúp trực giác chiến đấu của hắn đạt đến tình trạng kinh người.
Thời gian từng điểm trôi qua, mặt biển phía trước vẫn không có bất cứ biến hóa gì.
Đường Thiên bày ra phong thái chiến đấu, tựa như một pho điêu khắc, toàn thân không chút động đậy, trong chiến đấu, Đường Thiên chưa bao giờ khuyết thiếu kiên trì.
Mặt biển phía trước bỗng nhiên xuất hiện từng cái bọt lồi.
thân ảnh lam sắc chậm rãi hiện lên trên mặt biển.
Ánh mắt Đường Thiên ngưng tụ, Lam người lùn!
Không đúng, không phải Lam người lùn bình thường, những Lam người lùn này tựa như dùng ngọc bích điêu khắc mà thành, toàn thân óng ánh, ánh mắt chúng nó hờ hững, không có tiêu cự không có sinh khí. Ánh mắt Đường Thiên rơi vào chỗ trái tim những lam người lùn này, tại nơi đó, một lũ hỏa diễm lam sắc đang nhảy lên, tựa như trái tim.
Những bảo thạch lam người lùn này quỷ dị, trong tay không phải đoản mâu mà là trường thương.
Chúng nó như quân đội, sắp hàng chỉnh chỉnh tề tề, trường thương như rừng.
Khiến Đường Thiên hít vào một ngụm lãnh khí chính là mặt sau đội ngũ, không ngừng có lam người lùn toát ra.
đại quân Bảo thạch Lam người lùn, nhất tề bước về phía trước.
Ầm ầm.
Lam kính chi hải chấn động, tựu ngay cả đám mây im lìm bất động trên bầu trời cũng run lên.
Tiểu lam truyền tới cảm ứng phía trước cường liệt trước nay chưa từng có, tựa như có thứ gì đang triệu hoán.
Bảo thạch Lam người lùn trước mắt, vừa nhìn thì biết không dễ chọc, số lượng nhiều đến mức khiến người ta tuyệt vọng.
Các ngươi cho rằng như vậy có thể ngăn cản ta sao?
Thích, khóe miệng Đường Thiên hiện ra một nét cười khinh miệt, gỡ dây thừng buộc đống gai cá từ trên vai xuống, buộc trên eo.
Đến đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...