"Ôi ai, a..."
Tiếng Đường Thiên kêu thảm thiết ở trong viện vang lên, hắn nằm trên giường, toàn thân quấn đầy băng vải trắng, chỉ lộ mỗi đôi mắt. Hiện tại các đầu ngón tay đều không động đậy được. Trong trận chiến với Hà Anh, hắn quá khùng quá cuồng. Thân thể hắn trong thời gian quá ngắn, phải chịu năng lượng xung kích kinh người, hắn cảm giác thân thể của bản thân mình bị thiết chùy nện vô số lần, hoàn toàn nát.
Cơn đau nhức từ tiên huyết mang đến.
Khi Đường Thiên được kéo từ trong chiến hạm ra thì, ai cũng bị giật nảy mình, toàn thân hắn ướt sũng tiên huyết, toàn thân dường như được vớt ra từ Huyết trì, vài chỗ tiên huyết còn đang chảy ồ ồ ra bên ngoài.
Mọi người đều cho rằng khí huyết Đường Thiên suy yếu, nhưng sau đó bác sĩ kiểm tra thì phát hiện khí huyết Đường Thiên thịnh vượng đến cực điểm. Đường Thiên đau nhức, không phải bởi vì khí huyết suy yếu, mà bởi vì khí huyết vô cùng thịnh vượng, kích thích mạnh huyết quản.
Kết quả này khiến cho mọi người đều trợn mắt há mồm, mọi người đều chỉ có sách sách lấy làm kỳ, quả nhiên không hổ là biến thái a, chảy nhiều máu như vậy, khí huyết trái lại còn thịnh vượng hơn.
Trong tiếng kêu gào thê thảm, Thạch Sâm cung kính bẩm báo về trận chiến đấu, Hoắc Thanh đứng gần đó có chút hiếu kỳ bèn len lén quan sát lão bản, thực sự là tuổi trẻ quá đỗi.
Chiến đấu cũng không có bởi cái chết của Hà Anh mà ngừng lại. Nhu phu nhân thấy thời cơ không ổn, phát tín hiệu để hải tặc phát ra tiến công. Mắt thấy Bạch Sa châu sẽ bị hải tặc cướp sạch, đại công tử lần đầu xuất hiện tại chỗ doanh địa đóng giữ binh đoàn số hai và binh đoàn số ba. Hà Anh và châu chủ chết, Nhu phu nhân không rõ tung tích, hai vị binh đoàn trưởng do dự chốc lát liền quyết định đầu hàng.
Mà đại công tử quyết định cho bọn hắn cơ hội lập công chuộc tội, yêu cầu bọn họ chống lại hải tặc. Vốn tưởng rằng chỉ một đường tử lộ, trên dưới tất cả hai đại binh đoàn đều vui mừng quá đỗi, liều mạng chống lại, trực tiếp ngăn trở hải tặc.
Binh đoàn số một biến đâu mất một thời gian đột nhiên xuất hiện phía sau hải tặc, bắt đầu công kích mãnh liệt.
Hải tặc lập tức rơi vào hỗn loạn.
Liêm Bách Quân suất lĩnh Hắc Sa hải đạo đoàn phản chiến, trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, liên quân hải tặc sụp đổ hoàn toàn, binh đoàn số hai và số ba thừa cơ đánh thốc ra, chém giết vô số.
Thạch Sâm vừa mới lẻn tiến Bạch Sa châu, vừa đúng lúc thấy tận mắt binh đoàn số một khởi xướng công kích, Thạch Sâm quyết định thật nhanh, cũng khởi xướng xung phong đối với hải tặc.
Một trận chiến này cuối cùng cũng kết thúc, một tin tức tốt khác là, bọn họ đã tìm được Lý Tra Đức.
Châu chủ phủ, đại công tử, không, hiện tại hẳn gọi hắn là Bạch Sa châu chủ, hắn nhìn khuôn mặt kiên nghị của Tác Bỉ, cực kỳ cảm kích.
"Nếu như không phải ngươi, lần này..."
Tác Bỉ lắc đầu: "Thủ vệ Bạch Sa, là chức trách của Tác Bỉ."
Đứng bên cạnh hắn, khuôn mặt hai vị binh đoàn trưởng binh đoàn số hai và binh đoàn số ba lộ vẻ xấu hổ.
Lăng Hạ hiếu kỳ hỏi: "Tác Bỉ đại nhân, ngài làm thế nào đoán được kế hoạch của Hà Anh?"
Binh đoàn số một đột nhiên tiêu thất, trước khi đi còn đề nghị nàng kèm theo đại công tử đi tới chỗ Mãnh Nam yêu cầu che chở, phải đến trước khi hải tặc tiến công, đột nhiên xuất hiện ở phía sau liên quân hải tặc, một loạt sắp đặt không thể tưởng tượng nổi.
Tác Bỉ nói đáp án: "Là Lôi Nhĩ Phu."
"Kim Tường Vi lão đại, là độc nhãn ám xà Lôi Nhĩ Phu?" Lăng Hạ thất thanh kinh hô, khuôn mặt những người khác rất chấn động.
Tác Bỉ gật đầu: "Lôi Nhĩ Phu chết ngày thứ ba, ta nhận được một phong thơ. Là hậu thủ Lôi Nhĩ Phu bố trí trước lúc chết, nếu như hắn đã chết, cái phong thư này gửi ngay cho ta. Nếu như hắn không chết, cái này phong thư vĩnh viễn sẽ không được gửi. Đứa gia hỏa này rất giảo hoạt. Cái phong thư này nói về rất nhiều bí mật, Nhu phu nhân là người của Quang Minh châu."
Câu nàyra, giống như đặt một quả bom tấn trong lòng mọi người.
"Quang Minh châu? Sao lại là Quang Minh châu?"
"Chúng ta không có oán cừu với Quang Minh châu a!"
...
Đến cả hai vị binh đoàn trưởngbinh đoàn số hai và binh đoàn số ba, khuôn mặt tỏ ra không thể tin được, bọn họ đoán nhiều về lai lịch của Nhu phu nhân nhưng chưa từng có ai nghi ngờ chuyện có dính dáng gì tới Quang Minh châu.
"Dã tâm, Quang Minh châu dã tâm quá lớn." Tác Bỉ lạnh lùng nói: "Chúng ta Bạch Sa, ở trung tâm Nam vực, một khi nội loạn, thế tất lan đến toàn bộ Đông vực. Kế hoạch bọn họ phi thường xảo diệu, lợi dụng lực ảnh hưởng của Ngữ Nhiên tiểu thư, không riêng gì Bạch Sa chúng ta, đến cả thế gia quý tộc xung quanh, một lưới bắt hết. Dùng lợi thế này, lại dụ lợi hải tặc đứng ra, ai cũng sẽ không cho rằng chuyện Nam vực hỗn loạn, Quang Minh châu mới là người chân chính thúc đẩy phía sau màn."
"Nhưng mà, cái này đối với Quang Minh châu có gì hay ho?" Lăng Hạ có chút không rõ.
"Bọn họ đã thống nhất Tây Vực." Tác Bỉ thản nhiên nói: "Mục tiêu tiếp theo là toàn bộ Thánh vực."
"Cả, cả thánh vực!"
Mọi người đều bị kết luận của Tác Bỉ đại nhân chấn động im tiếng. Thánh vực vạn châu, mấy vạn năm tới chinh chiến không ngừng nghỉ, chưa từng được thống nhất. Nếu như có ai thống nhất Thánh vực, điều này sao lại không làm bọn họ vì đó thất thần?
Chỉ còn sự im lặng.
Nếu như không phải cái này kết luận, là Tác Bỉ đại nhân nói, mọi người đương trường không có người tin tưởng.
Một lúc lâu, tân châu chủ mới phá tan tĩnh mịch, thì thào tự nói: "Không ngờ là Quang Minh châu dã tâm vậy mà lại như thế to lớn." Trên mặt hắn có chút mờ mịt, bỗng nhiên ngẩng đầu: "Tác Bỉ đại nhân vì sao lại sẽ tin tưởng Mãnh Nam có thể bảo hộ ta?"
"Bởi vì Mãnh Nam là địch nhân của Quang Minh châu." Tác Bỉ nói.
"Địch nhân của Quang Minh châu?" Lăng Hạ hiếu kỳ hỏi: "Lẽ nào Mãnh tiên sinh trước đây là châu chủ một châu nào đó của Tây Vực?"
Những người khác dồn dập bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy Lăng Hạ suy đoán này rất có khả năng là thật. Bây giờ Tây Vực đã hoàn toàn bị Quang Minh châu ngầm chiếm, bị Quang Minh châu tiêu diệt châu lớn châu nhỏ tới hàng ngàn. Nếu như Mãnh Nam thật là hậu nhân của một châu nào đó thuộc Tây Vực, quốc thù gia hận tất nhiên rất sâu.
Ngoài dự đoán mọi người, Tác Bỉ lắc đầu: "Hẳn là không phải."
"Xác thực không phải." Câu nói là của tân châu chủ: "Mỗi châu thuộc Tây Vực bị Quang Minh châu tiêu diệt, chỉ kéo dài hơi tàn nào có thực lực che chở ta?"
Tân châu chủ đối với thực lực Mãnh Nam có trực quan cảm thụ hơn, phương pháp của Mãnh Nam, tuyệt đối không giống hậu nhân của những châu kia. Cái loại hung hãn một bước không lùi, man không nói lý, chẳng hề để ý cứng đối cứng, đâu phải như đồ lưu vong? Hơn nữa đám thủ hạ Mãnh Nam người người hung hãn vô cùng, cái hồn ngẫu đáng sợ kia, nếu như bọn họ đúng là của Tây Vực, Quang Minh châu tưởng tiêu diệt bọn họ tuyệt không phải chuyện dễ.
Ánh mắt mọi người đều tụ lại trên người Tác Bỉ.
Tác Bỉ trầm ngâm: "Sở dĩ ta khiến châu chủ đi tới chỗ Mãnh Nam, một nguyên nhân là chúng ta sơn cùng thủy tận, đã không có lực lượng trợ giúp khác. Mà về phương diện khác, là trong thư Lôi Nhĩ Phu nhắc tới một sự kiện, khiến cho ta có chút chú ý. Lôi Nhĩ Phu nói, thần bí nhân phía sau hắn, mục tiêu quan trọng nhất của lần tới Bạch Sa này là tìm kiếm mấy gia tộc."
"Mấy gia tộc?"
Mọi người lập tức chú ý, Quang Minh châu vì mấy cái gia tộc như thế gây chiến, có thể thấy tầm quan trọng của mấy gia tộc này, mà bọn họ hoàn toàn không biết gì cả.
"Châu Nam ngũ tộc."
Mọi người ngơ ngẩn hoàn toàn, Châu Nam ngũ tộc đương trường mọi người đều biết rõ. Ước chừng vào mấy trăm năm trước, năm tộc dời đến Bạch Sa, vừa đúng lúc Bạch Sa tao ngộ hải tặc công kích, năm tộc đầu nhập tràng này bảo vệ, trợ giúp Bạch Sa đạt thắng lợi. Lúc đó châu chủ, vì khen ngợi công lao của năm tộc, liền cho năm tộc một vùng Châu Nam Bạch Sa châu, làm nơi năm tộc sinh sống, từ đó về sau được gọi là Châu Nam ngũ tộc.
Năm tộc tại Châu Nam sinh sôi phát triển, nhưng mà cực ít lộ diện, cũng chưa bao giờ nhúng tay việc liên quan đến tộc khác, không tranh không giành. Cho nên khi mọi người nghe thấy Tác Bỉ đại nhân đề cập đến Châu Nam ngũ tộc thì đều giật mình.
"Đúng vậy. Lôi Nhĩ Phu có thời gian điều tra một vài gia tộc, sau lại những đầu mối điều tra này đều chỉ về Châu Nam ngũ tộc." Tác Bỉ trầm giọng nói: "Chuyện này ta để ở trong lòng, nhưng không định điều tra, thực lực trên tay chúng ta quá hữu hạn. Nhưng mà sau lại trong lúc vô ý, ta biết thủ hạ của Mãnh Nam cũng điều tra Châu Nam ngũ tộc, ta suy đoán Mãnh Nam và Quang Minh châu có sự đối địch."
"Mãnh Nam lai lịch rất thần bí, tuyệt không phải tầm thường." Sắc mặt Tác Bỉ nghiêm trọng: "Chúng ta xem hắn hành sự, có thể gọi là cả gan làm loạn, chẳng khiếp sợ cái gì. Mỗi lần chúng ta không xem trọng, mỗi lần hắn lại đều có thể chuyển bại thành thắng, ai cũng không biết hắn còn có con bài gì chưa lật. Hơn nữa, danh hồn ngẫu kia nhất định là danh tướng tiêu chuẩn, có được hồn ngẫu trình độ như vậy, thế lực phía sau Mãnh Nam không giống tầm thường. Chúng ta chỉ có thể giao hảo, không thể là địch."
Buổi nói chuyện, mọi người liên tục gật đầu.
Tân châu chủ vội vàng nói: "Nhân gia cũng coi đã cứu chúng ta một mạng. Nói tiếp, hắn đối với chúng ta Bạch Sa dường như không để ý, hắn nói hắn có điều kiện, ta hỏi hắn điều kiện, hắn nói chỉ cần mượn nhờ con đường thương nghiệp của chúng ta."
Mọi người có chút không thể tin được, cái này không phải quá hà khắc quá cao, mà là quá thấp.
Lăng Hạ đứng dậy làm chứng: "Mãnh tiên sinh đúng là nói như thế."
"Xem ra hắn nhìn không ấn tượng điểm ấy cơ nghiệp của chúng ta." Tác Bỉ thở phào nhẹ nhõm, có chút thoải mái. Hắn luôn suy đoán, Thực lực Mãnh Nam mạnh hơn Bạch Sa châu nhiều. Cái này cũng là suy đoán hợp lý nhất, cũng là suy đoán quan trọng làm mọi người thả lỏng, bây giờ Bạch Sa châu nguyên khí đại thương, bên trong châu sự vụ cũng là thiên đầu vạn tự, bọn họ người nào đều không thở nổi.
"Vậy chuyện Châu Nam ngũ tộc?" Tân châu chủ hỏi Tác Bỉ, hắn biết rõ bản thân mình tư lịch nông cạn, không kinh nghiệm, chỉ có coi trọng Tác Bỉ.
Tác Bỉ trầm ngâm: "Hắn là minh hữu quan trọng nhất của chúng ta, nếu như chúng ta có chỗ nào được việc, không ngại tận lực tương trợ. Bọn họ đến Châu Nam ngũ tộc, tất nhiên không vào được, chúng ta không ngại quang minh chính đại phái người làm hướng đạo, nối liền hai bên. Nhưng mà chuyện giữa hắn và Châu Nam ngũ tộc, chúng ta không nên nhúng tay."
Cặp mắt tân châu chủ sáng ngời: "Biện pháp tốt."
"Châu chủ, việc cấp bách là triệu kiến mỗi gia chủ từng nhà, trấn an lòng người." Tác Bỉ trầm giọng nói: "Bây giờ tâm tư những người này lưu động, trong lòng mọi người đều mong ổn định."
"Được!" Tân châu chủ gật đầu, nhưng hắn có chút nghi ngờ: "Chỉ sợ uy tín ta không đủ."
"Châu chủ yên tâm, khoản nợ nho nhỏ cũng đã đến lúc tính toán." Thần tình Tác Bỉ lạnh lùng nghiêm nghị: "Cấu kết hải tặc, ý muốn mưu phản, những người này tội ác tày trời. Thừa dịp này, chúng ta công khai nội tuyến Quang Minh châu, điều tra sạch sẽ. Bằng không mà nói, chỉ sợ chúng ta có ngủ cũng không an ổn."
Mọi người gật đầu lia lịa.
Lăng Hạ không nói, nàng biết câu này của Tác Bỉ đại nhân, đêm nay không biết có bao nhiêu người đầu rơi xuống, bao nhiêu gia tộc hủy diệt.
Nàng ngẩng đầu nói: "Thuộc hạ nguyện làm hướng đạoMãnh tiên sinh, đi Châu Nam trước."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...