Ào ào ào!
Aya thở hổn hện, xung phong không ngừng, phân tách giết chóc liên hồi khiến thể lực nàng tiêu hao tới cực điểm. So với huấn luyện, chiến đấu thực tế tiêu hao nhiều hơn trên 30%. Đâu đâu cũng có máu tươi, tàn chi bắn tung, trong hoàn cảnh như vậy muốn duy trì tâm thần trấn định, không chút rung động là cực kỳ khó khăn.
Không riêng gì nàng bị ảnh hưởng, hầu hết mọi người đều chịu ảnh hưởng, hiệu suất đồng bộ hạ thấp mức độ lớn. Nếu khi huấn luyện xảy ra chuyện như vậy chắc chắn đã bị Đường Sửu mắng chửi tới mức máu chó đầy đầy, còn không thiếu trừng phạt huấn luyện thêm.
Bên cạnh nàng, ai nấy thở hổn hển, không ít người tay chống đầu gối. Toàn bộ Đoàn Khô Lâu đều thở hổn hển, đây là lần đầu tiên bọn họ vận dụng loại chiến thuật này trong thực chiến, tiêu hao không cần thiết quá nhiều, tỳ vết cũng quá nhiều. Nhưng rất nhanh chóng, tiếng thở hổn hển biến mất, không ai lưu ý những điều này, mọi người ngơ ngác nhìn trong sân.
Ngay thở dốc cũng quên luôn.
Trong khu vực hình tròn trống không, mặt đất đầy máu tươi, thân thể gãy đứt, không một vật sống.
Trong không gian tĩnh mịch này, đột nhiên một người nôn khan. Hành động này như mồi dẫn lửa, nhiều người cảm thấy không khỏe, tiếng nôn mửa vang lên liên tục.
Aya sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, khí huyết trong ngực nàng sôi trào, nàng vẫn cố nén lại. Nàng cũng từng trải qua nhiều trận thực chiến, giết chết không ít người, thế nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến nàng cảm thấy không khỏe.
Đây là chiến trường ư?
Aya bỗng thấy mờ mịt, thế nhưng nàng nhanh chóng khôi phục như cũ. Nàng đột nhiên ý thức được chuyện quan trọng nhất, bọn họ đã diệt sạch doanh tiên phong của binh đoàn số hai.
Không thể nào!
Gương mặt nàng cứng lại, trong giới lính đánh thuê, Phấn Hồng Khô Lâu khá nổi tiếng, danh tiếng trong khách hàng cũng rất tốt, thế nhưng nàng cũng hiểu rất rõ thực lực của Phấn Hồng Khô Lâu. Bọn họ có thể chống lại binh đoàn đồng thau bình thường, thế nhưng nếu đối mặt với binh đoàn cấp bạc, bọn họ tuyệt đối không có chút phần thắng nào, cho dù đối phương chỉ là doanh tiên phong.
Xét tên điểm này, binh đoàn Vũ Yến tiềm lực lớn hơn, hơn nữa ngay từ đầu Tạ Vũ An đã dùng phương thức chính quy xây dựng binh đoàn này.
Đừng nhìn Aya ngoài miệng cứng rắn, không chịu thua, thế nhưng trong lòng vẫn tự hiểu bản thân.
Khi Đường Sửu vùi nhiều thời gian hơn vào Đoàn Khô Lâu, Aya mệt nhọc nhưng cũng biết đây là chuyện tốt. Gã điên kia tuy rất điên cuồng nhưng tuyệt đối là cấp danh tướng. Thời gian của một danh tướng còn quý giá hơn tất cả đám lính đánh thuê bọn họ gộp lại. Đối phương sẽ không lãng phí thời gian vào dày vò bày vẽ những thứ vô nghĩa, cho dù việc huấn luyện nhìn qua chẳng khác nào dày vò.
Gã điên chắc chắn đã coi Đoàn Khô Lâu như đối tượng thí nghiệm, đang mày mò thứ gì đó, vậy mới phù hợp với thân phận danh tướng. Cho dù huấn luyện gian khổ, cho gã điên nói rất nhiều "tư tưởng kỳ diệu" không đâu vào đâu, thế nhưng nàng vẫn xung phong đi đầu, nỗ lực hoàn thành huấn luyện.
Nếu đã là chuột bạch vậy đành làm tốt thân phận chuột bạch thôi. Aya tự có một bộ triết học sinh tồn của bản thân, đây cũng là triết học sinh tồn của lính đánh thuê. Nàng vẫn cho rằng địa vị Đoàn Khô Lâu dưới binh đoàn Vũ Yến.
Thế nhưng. . .
Trận chiến vừa rồi thoáng như mộng cảnh, nàng còn chưa hiểu rõ trận chiến vừa qua, thế nhưng nó như nói cho nàng, nhưng suy đoán và ý nghĩ của nàng dường như cũng không chính xác.
Trong số những người ở đây, Đường Sửu là người duy nhất biểu hiện bình tĩnh, mà trên thực thế hắn quả thực cũng rất bình tĩnh.
Từ khi chứng kiến chiến thuật mà Đoàn Khô Lâu am hiểu, Đường Sửu lập tức ý thức được, cách dùng Đoàn Khô Lâu và binh đoàn Vũ Yến hoàn toàn khác nhau.
Binh đoàn Vũ Yến là binh đoàn chính quy, bọn họ như cầm vũ khí nặng trong tay, mạnh mẽ thoải mái.
Nhưng Đoàn Khô Lâu lại am hiểu phối hợp trong phạm vi nhỏ, am hiểu hộ vậy, đột kích gây rối, theo dõi, đây cơ hồ là chuẩn bị sẵn cho thành thị. Trong thành phố khắp nơi đều là trở ngại, đủ loại kiến trúc lơ lửng trên không trung, binh đoàn rất khó triển khai, đây mới là sân khấu của Đoàn Khô Lâu.
Thế nhưng chiến thuật bản thân Đoàn Khô Lâu cũng quá non nớt và thô thiển, Đường Sửu bèn chế tạo một bộ chiến thuật riêng cho bọn họ. Có điều trước đây Đường Sửu cũng chưa từng tiếp xúc với chiến thuật tương tự, cần nhiều thời gian tìm tòi.
Giờ xem ra hiệu quả không tệ.
Trước mắt chiến công của Đường Sửu vẫn tương đối khá. Doanh tiên phong thực lực rất mạnh nhưng đáng tiếc không am hiểu phó hợp, đúng là lãng phí một đám cao thủ, Đường Sửu thầm bất mãn.
Về phần trận thắng này, Đường Sửu lại không mấy vui vẻ. Đối thủ không phải danh tướng, không thể tạo thành uy hiếp gì với hắn. Ngay cả trận thắng này, Đường Sửu cũng cho rằng cường độ của nó không đủ, toàn bộ quá trình chiến đấu, doanh tiên phong không tạo được chút áp lực gì cho Đoàn Khô Lâu. Nói cách khác, Đường Sửu cho rằng đối thủ quá yếu, trận thắng này chưa thật sự nghiệm chứng được chiến thuật của mình rốt cuộc có khả quan hay không.
Đường Sửu thân là danh tướng lấy việc vượt qua Binh đại nhân làm mục tiêu, sao có thể mừng rỡ trước chiến thắng nho nhỏ như vậy được?
Đường Sửu vẻ mặt lạnh lùng, phảng phất như thắng lợi không phải bọn họ mà là đối phương.
"Tạ Vũ An, chiếm lĩnh trang viên, bắt đầu bố trí phòng thủ!"
Tạ Vũ An nhanh chóng nhận lệnh, binh đoàn Vũ yến như làn nước chảy, xen kẽ khắp con phố. Nếu nói binh đoàn Khô Lâu xen kẽ vu hồi khiến người ta hoa cả mắt, vậy binh đoàn Vũ Yến lại thể hiện một khí chất hoàn toàn khác.
Uy nghiêm đến đáng sợ, nghiêm chỉnh tới mức người ta giận sôi.
Soạt soạt soạt soạt.
Ngoại trừ bước tiến mang theo tiếng áo giáp, không còn một tạp âm nào khác, toàn bộ binh đoàn như một con thú khổng lồ không chút tiếng động, mỗi bước tiến đều chỉnh tề nhưu một.
Loại nghiêm túc sâm nghiêm này bản thân đã nắm giữ sức mạnh chấn nhiếp lòng người.
Hà Anh sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, sắc mặt hoảng sợ nhìn binh đoàn trước mặt, hắn hầu như không tin nổi Bạch Sa Châu lại có binh đoàn tinh nhuệ như vậy.
Xa xa, chú cháu Bạch gia trợn tròn hai mắt.
Bạch Việt than nhẹ: "Giờ ta cũng không biết giới thiệu Tạ Vũ An cho hắn rốt cuộc là đúng hay sai nữa rồi. Mới có mấy ngày mà diện mạo binh đoàn Vũ Yến như thay đổi hẳn rồi. Ngay cả danh tướng như ta cũng không làm được như vậy."
Bạch Hiểu cũng im lặng không nói gì, trong mắt hắn Mãnh Nam càng cao thâm khó dò. Lúc trước thực lực mà Mãnh Nam thể hiện khiến hắn kính nể, cũng khiến hắn cảm thấy kích thích. Khi đó hai người còn ngang hàng, Bạch Hiểu cũng rất tự tin vào thiên phú của mình. Hắn cho rằng chỉ cần mình nỗ lực nhất định có thể đuổi theo, thậm chí vượt qua Mãnh Nam.
Thế nhưng theo thời gian trôi qua, hắn ngạc nhiên phát hiện chênh lệch giữa hắn và Mãnh Nam không những không nhỏ lại mà càng lúc càng lớn. Tên biến thái này đang không ngừng tiến bộ với tốc độ người khác phải trợn mắt nhìn.
Mà sau đó, Đường Sửu xuất hiện càng khiến bóng lưng của Mãnh Nam lộ ra một điểm nhỏ của tảng băng chìm. Nhưng chỉ một điểm nhỏ này cũng đủ khiến người ta khiếp sợ.
Song khi hắn tận mắt chứng kiến trận chiến hôm nay, chứng kiến binh đoàn Vũ Yến cùng Phấn Hồng Khô Lâu thoát thai hoán cốt trong tay hắn, ngay Hà Anh quyền thế ngập trời tại Bạch Sa Châu cũng bị hắn áp chết gắt gao. Bạch Hiểu mới đột nhiên hiểu rõ, chênh lệch song phương lại tiếp tục kéo giãn.
Biến thái luôn khiến người ta tuyệt vọng như vậy ư?
Bạch Hiểu âm thầm cười khổ, bớt đi lòng hiếu thắng, tâm thái của hắn cũng buông lỏng không ít, cười khổ nói: "Ít nhất hắn là bằng hữu của chúng ta chứ không phải kẻ địch."
Câu nói này đi sâu vào trong lòng Bạch Việt, hắn bất giác gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy! May mà hắn là bằng hữu của chúng ta chứ không phải kẻ địch! Ai trêu vào gã này chắc chắn ăn không ngon ngủ không yên. Lần này Hà Anh gặp xui xẻo rồi!"
Ánh mắt Kiều Diệc An lướt qua những binh sĩ Vũ Yến đi qua trước mặt mình, tâm thần tập trung cao độ, hắn đỡ cánh tay Hà Anh đại nhân, có thể cảm nhận rõ ràng đại nhân đang run rẩy. Trong lòng hắn càng kinh hãi, địa nhân tuy tính khí không tốt, thế nhưng điều quân cực nghiêm.
Binh sĩ Vũ Yến không hề liếc mắt nhìn bọn họ tới một cái, đoàn người như nước chảy vọt qua trước mặt bọn họ, vây lấy toàn bộ trang viên.
Kiều Diệc An hơi nheo mắt lại.
Sau khi binh sĩ cuối cùng của binh đoàn Vũ Yến lướt qua, trong lòng Kiều Diệc An vui mừng, cơ hội!
Hắn bỗng nắm chặt cánh tay Hà Anh đại nhân, hét dài một tiếng, phóng thẳng lên trời.
Biến cố đột ngột khiến mọi người không kịp đề phòng.
"Ngăn hắn lại!" Lăng Hạ phản ứng lại đầu tiên, cao giọng rít lên.
Ngân Dực Kiếm Khách lúc này bộc lộ thực lực cá nhân tuyệt cường của mình, thân kiếm như gió lốc, boong boong boong, vô số kiếm dực màu bạc xuất hiện sau lưng hắn, tốc độ hắn đột ngột gia tăng, như mũi tên bạc.
Tạ Vũ An cũng phản ứng lại, biến sắc, hét lên tàn khốc: "Giết!"
"Giết!"
Tuy một tiếng "giết" này rất đột ngột, nhưng binh đoàn Vũ Yến được huấn luyện lâu ngày, lúc này bộc phát uy lực kinh người. Tất cả binh lính hầu như thôi động năng lượng theo bản ănng, ánh sáng đột nhiên bừng lên.
Kiều Diệc An biến sắc, lông tơ toàn thân hắn dụng đứng, mình bị khóa chặt rồi.
Chết tiệt!
Một tiếng ngâm vang dội, một vệt sáng bạc bay từ trong đại trận ra, như mũi tên bắn tới. Trong ánh bạc là một con én bạc toàn thân long lanh lấp lánh. Chỉ có điều lúc này Kiều Diệc An cũng không có sức đâu thưởng thức vẻ tinh xảo của con vũ yến này, cảm giác nguy hiểm chưa từng có bao phủ toàn thân hắn, thân thể vũ yến nho nhỏ ấn chứa năng lượng cực kỳ đáng sợ.
Cánh én như thân tên, hai cánh dấy lên ngọn lửa màu bạc, tốc độ én bạc không ngừng gia tăng.
Kiều Diệc An sợ hãi vô cùng, để thoát thân hắn đã sớm thôi động năng lượng tới cực hạn. Thế nhưng tốc độ vũ yến còn nhanh hơn cánh bạc của hắn!
Khoảng cách hai bên không ngừng tiếp cận.
Xong rồi!
Trong lòng Kiều Diệc An tâm nguội như tro, nhưng đúng lúc này, một bóng người mờ ảo đột nhiên xuât shiện chính giữa hắn và én bạc, là nam tử cao gầy.
"Ta nói, phải có ánh sáng!"
Giọng nói uy nghiêm vang vọng khắp thành Bạch Sa.
Một tấm khiên ánh sáng nhu hòa xuất hiện trước mặt én bạc.
Én bạc đâm vào thuẫn ánh sáng, không hình thành vụ nổ như trong tưởng tượng, thuẫn ánh sáng cùng én bạc cùng bể nát như bọt khí, phốc một tiếng, tiêu tan vô hình.
Nam tử cao gầy phun một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài, được Kiều Diệc An bắt được.
Chỉ chớp mắt đã biến mất không còn tăm hơi.
Sắc mặt mọi người lập tức trầm xuống. Một khi Hà Anh trốn thoát, tình thế sẽ xoay chuyển hẳn. Đặc biệt là Lăng Hạ và đại công tử, nước sắp sôi mà vịt bay mất, trong lòng cực kỳ ảo não.
"Sao không bắt lấy hắn trước? Ngươi biết nếu để hắn chạy. . ." Đại công tử không nhịn được lên tiếng chất vấn.
"Câm miệng!" Đường Sửu hừ lạnh, sắc mặt bất thiện nhìn đị công tử. Đại công tử cả kinh, như bị một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân, lạnh thấu tim, lúc này hắn mới nhớ mình không trêu được đối phương.
Đường Sửu thu hồi ánh mắt, không để ý tới đại công tử nữa, hắn không quen biết Hà Anh, nhận nhiệm vụ là tới đón Tần Ngữ Nhiên. Hơn nữa hắn tin lúc này đại nhân cũng không có lòng quant âm tới Hà Anh.
Hắn nhìn sang Đường Thiên.
Không riêng gì Đường Sửu, những người khác đều nhìn về phía Đường Thiên. Khi bọn họ thấy sắc mặt Đường Thiên, tất cả đều giật mình, bọn họ chưa từng thấy sắc mặt Đường Thiên âm trầm đáng sợ như vậy.
Đường Thiên nghiến răng nghiện lợi phun ra bốn chữ: "Quang Minh Thánh Điện!"
Quả nhiên. . .
Ánh mắt Đường Sửu bừng lên một ngọn lửa, cuối cùng cũng sắp bắt đầu rồi ư?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...