Đám công tử bột bùng nổ trước hành động điên cuồng của Đường Thiên vừa rồi.
Đột nhiên quay người lao tới trước mặt rồi cách đại tỷ chưa tới ba mét lại bật chếch đi, dùng tàn ảnh mê hoặc đại tỷ, khiến đại tỷ mất khống chế lao vào nhà gỗ.
Trời đất ơi, không thể nào. . .
Đám công tử bột hầu như không tin nổi vào mắt mình, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi mà thực hiện một loạt những động tác nhỏ. Ngưng lại trái ngược lẽ thường, lực bộc phát xung phong ngược lại kinh người, ngay khoảnh khắc hai bên va chạm lại bật vuông bóc chín mươi độ hoàn mỹ, so sánh ra, tàn ảnh ngược lại mang hàm lượng kỹ thuật kém nhất. Nhưng tàn ảnh mang ít kỹ thuật nhất này lại khiến công kích lập tức trở nên linh động hẳn lên.
Thật lợi hại!
Cao thủ!
Khiến mọi người khó tin nhất là đại tỷ lại chịu thiệt! Thấy đại tỷ mở lồngnl đâm thẳng vào căn nhà gỗ, bọn họ như gặp quỷ.
Đó là đại tỷ, đại tỷ có thể nghênh ngang trước giới công tử bột Bạch Sa Châu, trước nay chưa từng có ai có thể khiến nàng chịu thiệt lớn như vậy.
Gã kia là ai?
Trong đầu mọi người cùng hiện lên một vấn đề.
Thân hình Lăng Hạ lung lay, khẽ ổn định lại. Tuy có lồng năng lượng bảo vệ nhưng lần này nàng cũng bị va không nhẹ, phải mười giây sau mới thanh tỉnh lại.
Gương mặt Lăng Hạ đột nhiên căng tới mức đỏ bừng.
Mình bị đùa bỡn rồi.
Mình lại bị một chiêu tàn ảnh tầm thường nhất đùa bỡn! Khốn kiếp!
Nắm đấm nàng bất giác xiết chặt, lộ cả gân xanh, gương mặt vốn anh tư hiên ngang giờ tràn đầy phẫn nộ. Nàng lao vào căn hẻm đối phương vừa nhảy vào, tìm khắp bốn phía nhưng nào thấy bóng dáng đối phương?
Vòng thương hội ngoại thành phủ đầy nhà gỗ, lít nha lít nhít, mọi người qua lại giữa những căn nhà này, nơi này như một mê cũng khổng lồ sặc sỡ, chỉ hơi bất cẩn sẽ lạc đường. Chính địa hình phức tạp này khiến nơi đây trở thành thiên đường cho tội phạm, tại đây dễ trốn thoát khỏi theo dõi, lại thuận tiện phục kích hay ám sát.
Khốn kiếp!
Nhưng đúc lúc này, đột nhiên tấm thẻ kim loại trên người nàng rung rung, truyền năng lượng vào thẻ kim loại, thẻ kim loại lập tức sáng lên ánh sáng dìu dịu, một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Đại tỷ, hướng tây! Người vừa nãy ở phía sau căn nhà thứ bảy hướng tây, phía sau đại tỷ!"
Đường Thiên như con cá linh hoạt nhanh nhẹn lượn khắp những căn nhà gỗ hỗn loạn. Nhớ lại vừa rồi bẫy được đối phương một phen, Đường Thiên âm thầm đắc ý. Muốn theo đuôi thiếu niên? Không có cửa đâu!
Hiếu kỳ đảo mắt qua những căn nhà gỗ hình thức khác nhau, mỗi căn nhà đều có một bảng hiệu, trên đó ghi phạm vi kinh doanh của họ, còn có một số bảng hiệu ghi sản phẩm.
Mỗi căn nhà là một cửa hàng, đưa mắt nhìn lại lít nha lít nhít, đây sẽ có bao nhiêu cửa hàng? Đường Thiên âm thầm líu lưỡi.
Hắn đang chuẩn bị chọn bừa một cửa hàng bước vào, đột nhiên khóe mắt thoáng thấy một áng lửa.
Mụ điên vừa rồi đang nổi giận đùng đùng lao về phía mình.
Đường Thiên giật mình, không hề nghĩ ngợi, quay đầu lao thẳng đi.
Địa hình thành này quả thật quá thích hợp để chạy trốn, Kiền Bạt của Đường Thiên không hề có chút năng lượng, lại am hiểu đổi hướng, gã như con cá trạch trơn tuột, xen lẫn trong đám nhà gỗ, chỉ chớp mắt đã khiến đối phương không thấy tăm hơi.
Đường Thiên lại thanh tĩnh trở lại, khôi phục vẻ nhàn nhã thích ý. Muốn đấu với ca, còn non chút!
Gã lập tức vứt chuyện này ra sau đầu. Đây chẳng qua là khúc nhạc đệm nho nhỏ trên đường, gã hoàn toàn không buồn để ý tới.
Lăng Hạ không ngờ đối phương lại trơn trượt như vậy, chỉ chớp mắt đã mất đi bóng dáng. Có điều nàng đã sớm sắp xếp, thẻ kim loại của nàng lại rung động.
"Đại tỷ, hắn ở bên phải đại tỷ ba mươi trượng, lối vào cửa hàng lão Lâm!"
Một tên công tử bột kích động vạch trần vị trí của Đường Thiên.
Lăng Hạ không nói một lời, thân hình giương lên, bay thẳng sang phải, nàng là người bản địa thành Bs, từ nhỏ đã chơi trốn tìm tại đây không biết bao nhiêu lần, thuộc vị trí cửa hàng tại đây như lòng bàn tay.
Bóng dáng tên khốn kiếp kia lại lọt vào tầm mắt nàng.
Lần này nàng không tăng tốc mà chỉ lặng lẽ áp sát đối phương, nhưng tính cảnh giác của Đường Thiên cao hơn tưởng tượng nàng nhiều. Gần như ngay lúc nàng tới gần Đường Thiên chỉ còn mười trượng, Đường Thiên lập tức phát hiện ra nàng.
Đường Thiên giật mình, lại lập tức bỏ chạy.
Lăng Hạ cắn răng, không hề do dự tăng tốc điên cuồng đuổi theo.
Phương thức phi hành của đối phương thật quá quái dị, loại chuyển hướng vi phạm lõi thường kia, tốc độ lại nhanhc hóng vô cùng. Chỉ chớp mắt Lăng Hạ lại mất đi bóng dáng đối phương.
Thẻ kim loại lại rung rung, vị trí của Đường Thiên lại bại lộ.
Lăng Hạ khóe miệng nở nụ cười tự tin, đám công tử bột đang xem trò vui đều bị nàng dùng làm do thám, phân tán tại các góc trong khu vực này. Bất luận đối phương trốn theo hướng nào cũng không tránh nổi thiên la địa võng này.
Thân hình giương lên, nàng lại biến mất.
Song phương triển khai truy đuổi kịch liệt giữa những căn nhà gỗ chi chít này. Đường Thiên lần nào cũng thoát được khỏi đối phương, thế nhưng chỉ một lát sau mụ điên kia lại đuổi theo.
Cô ả này bệnh à?
Mình không trêu chọc gì ả, ả lại bám dai như đỉa.
Đường Thiên cho rằng không thể nói lý được, chẳng lẽ phải đánh nhau? Gã lười chạy rồi, cứ đuổi đuổi chạy chạy như thế này chẳng bằng đánh nhau, giải quyết dễ dàng dứt điểm hơn.
Chờ đã, gã đột nhiên phản ứng lại, sao mình lại chạy chứ? Gã ảo não vỗ đầu.
Gã dừng lại, chờ đối phương xuất hiện.
Ánh lửa đột nhiên sáng lên trên con hẻm phía trước, Đường Thiên vẻ mặt lạnh lùng, hung hãn lao thẳng về phía đối phương.
Lửa giận trong lòng Lăng Hạ đã nguôi đi phân nửa, không thể không thừa nhận, nếu không có đồng bọn hỗ trợ, nàng căn bản không đuổi kịp đối phương. Cái gã trông tuổi còn rất trẻ đó trình độ chạy trốn cao tới kinh người. Người có thực lực đương nhiên sẽ nhận được tôn trọng.
Nàng đã chuyển sang suy nghĩ, nam tử đó rốt cuộc là ai? Phương thức phi hành quỷ dị như vậy theo lý thuyết hẳn rất đặc biệt mới đúng, thế nhưng nàng nghĩ một lúc lâu cũng không ra được ai phù hợp.
Đột nhiên, khóe mắt nàng liếc thấy một bóng người phía trước.
Đối phương không trốn mà lẳng lặng lơ lửng giữa không trung.
Nàng đột nhiên mất đi bóng dáng đối phương.
Lăng Hạ hơi biến sắc, nàng đột nhiên ý thức được, hành động giận hờn của mình đã phạm vào kiêng kỵ của đối phương. Nàng vừa định mở miệng, một bóng mờ đã lao thẳng tới trước mặt, không kịp nói một lời, nàng chỉ có thể hốt hoảng chống đỡ.
Ầm!
Một nắm đấm không chút hoa mỹ đánh lên lồng năng lượng của nàng, lồng năng lượng lập tức bể nát, một chùm ánh sáng vụt tắt.
Sắc mặt Lăng Hạ lúc này đã đại biến, đối phương đã nổi sát cơ!
Nàng phản ứng lại cực nhanh, biết lúc này có nói gì cũng đã chậm, quan trọng nhất là phải ngăn cản đòn tấn công của đối phương.
Một ánh lửa đột nhiên sáng lên, như con rắn lửa nhào về phía Đường Thiên.
Đường Thiên hừ lạnh một tiếng, một quyền đánh trúng ánh lửa, Linh Diễm quấn quanh, ánh lửa lụi tắt đầy quỷ dị, như bị rót nước vào.
Lăng Hạ kinh hãi không thôi, nàng biết lần này mình đá phải tấm sắt rồi.
Ngay khi Đường Thiên ra tay với Lăng Hạ, đám công tử bột vừa sửng sốt lại vừa cười lên ha hả. Gã này chẳng lẽ còn định tranh đấu với đại tỷ?
Dưới cái nhìn của bọn họ, gã chẳng qua chỉ là một con chuột nhỏ, ngoại trừ chạy trốn chẳng có bản lĩnh gì khác. Chính diện giao tranh sao có thể là đối thủ của đại tỷ? Trong mắt bọn họ, mọi chuyện hôm nay chẳng qua chỉ là một trò chơi, một buổi mua vui.
Nhưng khi một quyền của Đường Thiên nổ nát lồng năng lượng của Lăng Hạ, đám công tử bột dồn dập biến sắc, bọn họ ai nấy đều thành tinh rồi, đánh nhau ẩu đả thường xuyên như cơm bữa, có phải bản lãnh thật không chỉ nhìn cái là ra.
Vài tên công tử bột cách nơi hai người gia đấu gần nhất liều mạng lao tới, dù thế nào cũng không thể để đại tỷ bị thương được.
Đường Thiên trước nay không mấy kiên nhẫn, lại bị người ta quấy rầy một lúc lâu. Nếu là người khác có lẽ còn băn khoăn chuyện Lăng Hạ là con gái, thế nhưng trong mắt Đường Thiên trước nay không có khác biệt nam nữ.
Nữ nhân thì nhỏ yếu? Đùa gì thế? Khi Thiên Huệ độc bá Ander, đánh cho bao nhiêu nam nhân kêu cha gọi mẹ?
Hơn nữa đám nữ nhân gây sự ngoài đường ai nấy đều cực kỳ khó chơi.
Đường Thiên thoải mái buông chân buông tay, không hề lưu thủ.
Lăng Hạ như đưa thân vào giữa sóng to gió lớn, công kích của đối phương tần suất cực cao, nàng thậm chí không nghe không thấy. Công kích như cuồng phong vũ bão khiến nàng căn bản không có cơ hội thở dốc lấy hơi. Đầu óc nàng trống rỗng, chỉ có thể chống đỡ theo bản năng.
Ầm ầm ầm!
Lực lượng trên nắm đấm của đối phương cực mạnh, vượt xa tưởng tượng của nàng, lồng năng lượng của nàng đứng trước thiết quyền đó yếu ớt chẳng khác nào tờ giấy. Càng khiến Lăng Hạ run sợ hơn hết là ngọn lửa màu xám quấn trên nắm tay, loại lửa xám không biết tên này tỏa ra khí tức khiến người ta sợ hãi, bất cứ loại năng lượng nào, dù lợi hại, chỉ cần bị nó bắn trúng sẽ lập tức lụi tắt.
Nỗi sợ vô danh bao phủ trong lòng Lăng Hạ, nàng bỗng hối hận vì hành động càn rỡ của mình.
"Đại tỷ!"
"Chúng em tới đây!"
Lăng Hạ bỗng phấn chấn hẳn lên, vài bóng người đồng thời lao về phía Đường Thiên.
Vây đánh?
Đường Thiên ánh mắt âm trầm.
Tóc vàng chỉ thấy mắt hoa lên, một bóng người xuất hiện trước mặt hắn như quỷ mị, hắn giật mình, theo bản năng toàn lực thôi động lồng năng lượng.
Ầm!
Hắn như bị một búa tạ bắn trúng, lồng năng lượng lập tức bể nát, nó không chịu nổi sức mạnh cường đại như vậy. Tóc vàng như bị con dã thú va phải, bắn thẳng ra!
Không dừng lại chút nào, mũi chân Đường Thiên chuyển nhẹ, thân hình giương lên, như một vòng cung ngược uyển chuyển, chặn đường một gã béo.
Lấy eo làm tâm, chân như roi, lực lượng đột nhiên bộc phát.
Ầm!
Lồng năng lượng bể nát như mưa, lại một bóng người bay ngược ra ngoài.
Dựa vào sức mạnh này, Đường Thiên thuận thế giẫm mạnh, xuất hiện phía sau lưng Lăng Hạ, lại một quyền!
Lăng Hạ vừa còn tưởng mình có cơ hội nghỉ ngơi, bất đắc dĩ đành xốc toàn lực chống đối, đốm lửa văng tung tóe, thân hình nàng chấn động, không khống chế được cơ thể, bắn thẳng về trước hai bước.
Mà Đường Thiên lại thừa cơ chuyển hướng, ngăn cản một viện binh hướng khác, một quyền đánh bay đối phương.
Đùng đùng đùng, tiếng nổ nhẹ nhàng nhưng dày đặc, vang lên như tiếng trống trận.
Đường Thiên như một tia chớp không ngừng phản xạ, xoay chuyển xung quanh Lăng Húc, tốc độ cao tới kinh người, bắn quanh không ngừng. Không ai vượt qua nổi phòng tuyến này, tất cả những kẻ cố gắng tiếp cận đều bị đánh bay.
Thiên la địa võng!
Dân chúng đứng ngoài quan sát không hẹn mà cùng nghĩ tới bốn chữ này.
Lăng Hạ như con chim nhỏ rơi vào trong lưới, bất luận nàng cố gắng giãy dụa ra sao cũng không lao ra nổi.
Bóng người liên tiếp bay ngược ra, kèm theo tiếng nổ cùng tiếng kêu thảm thiết, thế nhưng thiếu niên dùng sức một người tạo nên tấm võng này vẫn quỷ mị không chút tiếng động.
Gã này là ai?
Một người đối mặt với nhiều người như vậy vẫn không rơi xuống hạ phong!
Lăng Hạ đã bị áp chế tới gần tan vỡ, rốt cuộc lộ ra một kẽ hở, ánh mắt Đường Thiên sáng lên ánh lạnh, bóng người đột nhiên xuất hiện sau lưng Lăng Hạ.
Cái cổ thon thả trắng trẻo bị một bàn tay nắm chặt.
Bàn tay như sắt thép, Lăng Hạ chỉ cảm thấy sau gáy căng thẳng, cảm giác nghẹn thở mãnh liệt khiến đầu óc nàng trống rỗng.
"Sao lại đuổi theo ta?"
Giọng nói thiếu niên mang theo vẻ túc sát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...