Không vui! Thiếu niên rất không vui.
"Băng Lam Chi Thương là đặc sản của bộ tộc người lùn xanh, nó thai nghén từ Lam Hải, do năng lượng kết tinh tạo thành. Điểm đặc biệt nhất của nó là ẩn chứa một loại năng lượng độc tố, chúng ta gọi nó là lam độc. Thứ năng lượng độ tố này chưa từng phát hiện tại nơi khác, nó có thể nhanh chóng ăn mòn vào năng lượng, tốc độ cực kỳ nhanh chóng, độc tính bá đạo tới mức người ta sợ hãi."
Bạch Hiểu trầm giọng nói, hắn đã từng tiếp xúc với Băng Lam Chi Thương, hiểu rõ sự lợi hại của nó như lòng bàn tay.
"Trong Lam Giới, chỉ có người lùn xanh cấp cao tận hiến với Lam Hải mới có tư cách phân phối Băng Lam Chi Thương."
"Lam Giới chỉ có người lùn xanh thôi sao? Lớn lắm sao?" Tần Ngữ Nhiên tò mò hỏi.
"Cực kỳ rộng lớn, bọn chúng có thành thị của bản thân, có văn hóa riêng của mình." Bạch Hiểu nói: "Tộc người lùn xanh khổng lồ hơn sự tưởng tượng của chúng ta, thứ chúng ta thấy chẳng qua chỉ là một điểm nhỏ của tảng băng chìm. Chủ thể của Lam Giới trải rộng khắp hư không, thông qua hư không xúc giác của chúng tỏa tới các châu, bởi thế Lam Triều mới có thể xuất hiện khắp nơi."
Tần Ngữ Nhiên giật mình: "Muội còn tưởng bọn chúng rất vụng về, không có trí tuệ cơ."
"Phần lớn là vậy." Bạch Hiểu nói: "Thế nhưng số lượng bọn chúng quá nhiều, sẽ xuất hiện một số cá thể có trí thông minh, chúng gọi đó là thức tỉnh. Người lùn xanh thức tỉnh cực kfy thông minh, nếu đồng ý cống hiến cho Lam Hải sẽ lập tức thu được địa vị cao thượng. Thế nhưng cũng có rất nhiều người lùn xanh thức tỉnh có suy nghĩ của mình, bọn họ tập trung sống cùng nhau. Phần nhiều văn hóa của người lùn xanh hiện tại là bắt nguồn từ những kẻ khác biệt này."
"Bạch đại ca hiểu biết thật nhiều." Tần Ngữ Nhiên sắc mặt sùng bái, nàng chỉ chỉ Băng Lam Chi Thương: "Vậy Băng Lam Chi Thương này chẳng phải rất đáng giá sao?"
"Quả thật rất đáng giá." Bạch Hiểu gật đầu nói: "Nó có hai tác dụng, một là nghiên cứu, một là tinh luyện lam độc. Nếu bán đấu giá, một cây thương này có thể được hơn mười triệu vân tệ."
Tần Ngữ Nhiên ánh mắt chớp chớp: "Bạch đại ca đừng cướp với tiểu muội nhé, hai mươi triệu, tiểu muội cũng nhiều thêm chút đồ."
Nàng có lòng giúp Mãnh Nam đại ca, tuy nàng không thể coi là giàu có nhưng vẫn lấy được ra hai mươi triệu. Tuy thật ra nàng cúng biết Mãnh Nam đại ca vừa kiếm được sáu trăm triệu, không thiếu hai mươi triệu, nhưng nàng vẫn muốn biểu đạt một chút tâm ý của mình, ơn cứu mạng nặng như núi.
Không đợi Bạch Hiểu nói tiếp, Đường Thiên vung tay, phóng khoáng nói: "Cái này tặng ngươi."
Hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Tần Ngữ Nhiên, gã quay sang hỏi Bạch Hiểu: "Ngươi muốn mua thật à?"
Bạch Hiểu lập tức hiểu ý, cũng rất giật mình: "Chẳng lẽ Mãnh huynh vẫn còn?"
"Ngươi muốn bao nhiêu?" Đường Thiên hỏi.
Bạch Hiểu càng giật mình, chợt vui mừng hỏi lại: "Mãnh huynh có bao nhiêu ta lấy bấy nhiêu!"
"Ngươi chắc chắn chứ?" Đường Thiên sắc mặt ngờ vực.
Bạch Hiểu trong lòng giật thót, chẳng lẽ gã này có nhiều tới vậy? Thế nhưng vừa nghĩ tới thẻ tiền trong túi mình, hắn không hề lo lắng nữa, nhưng vẫn tương đối cẩn thận: "Nếu số lượng nhiều quá thì không thể dùng giá bán đấu giá được. Tám triệu vân tệ một cây được không?"
"Không thành vấn đề!"
Lời còn chưa dứt, rầm, một bó Băng Lam Chi Thương rơi xuống trước mặt Bạch Hiểu, ngay tro bụi vung lên cũng mang theo mùi vân tệ.
Bạch Hiểu há hốc mồm, ánh mắt hắn trừng trừng nhìn bó Băng Lam Chi Thương lít nha lít nhít trước mặt, sắc mặt ngây dại.
Tần Ngữ Nhiên hai tay che miệng, hầu như không thể tin nổi vào mắt mình.
Một bó Băng Lam Chi Thương cao bằng nửa người…
Thạch Sâm tỉnh lại bỗng thấy thế giới này thật thiếu công bằng, trong lòng không khỏi hiện lên cảm giác ưu việt mãnh liệt, nếu Bạch Hiểu biết Băng Lam Chi Thương của đại nhân có thể phủ kín cả sân huấn luyện, sắc mặt hắn không biết sẽ ra sao?
Thế nhưng sau cảm giác vui mừng mãnh liệt, Thạch Sâm lại bình tĩnh lại, khiếp sợ nhiều quá tới mức tê dại rồi ư?
Được rồi, lần này đúng là ôm được cái đùi tiền rồi!
Vấn đề nhận người, lần này hắn tin rằng đại nhân chắc chắn không ngăn cản. Một U Châu Quỷ Kỵ chỉ cần hai triệu vân tệ, mười người hai mươi triệu, một trăm người hai trăm triệu, năm trăm người mới có một tỷ.
Trời đất, đơn vị hàng tỷ mà ta cũng có thể dùng từ "mới có", cảm giác này thật bay bổng. . .
Bổ sung năm trăm người là có thể thêm ra bốn mươi lăm người làm quân dự bị, cứ thế đi!
Đại nhân chắc sẽ không phản đối, chắc vậy chứ, chắc không phản đối chứ?
Tĩnh lặng một lúc lâu, Bạch Hiểu cười khổ: "Mãnh huynh đúng là người cũng như tên, mãnh liệt quá rồi! Ta cũng phải hoài nghi có phải các người cướp bóc thành thị của người lùn xanh không?"
Trong lời nói hắn ngầm thăm dò lại lịch của chỗ Băng Lam Chi Thương này. Đây là lần đầu tiên Băng Lam Chi Thương xuất hiện đông đảo như vậy, hắn bỗng cực kỳ hứng thú với bối cảnh sau lưng Mãnh Nam.
"Ngươi có bao nhiêu tiền?" Đường Thiên trừng mắt với Bạch Hiểu, hỏi thẳng, tay đã cởi dây buộc bó Băng Lam Chi Thương.
Ánh mắt quả thật đầy xâm lược, cường thế kinh người, Bạch Hiểu âm thầm cười khổ: "Còn tám trăm triệu vân tệ."
"Tám triệu một cây, mười cây tám mươi triệu, một trăm cây tám trăm triệu, ừ ừ ừ, một trăm cây! A a, khách hàng đầu tiên, tặng ngươi mười cây." Đường Thiên miệng lẩm bẩm.
Đường Thiên đếm một trăm mười cây đưa ra trước mặt Bạch Hiểu, đồng thời giơ hai tay ra.
Bạch Hiểu thống khoái vỗ thẻ tiền vào lòng bàn tay Đường Thiên, cười khổ nói: "Có tiền còn hận ít chỗ dùng, hôm nay mới có cảm nhận khác."
Hắn lưu luyến nhìn lại phía bó Băng Lam Chi Thương của Đường Thiên, một trăm cây Băng Lam Chi Thương chẳng qua chỉ là một góc nhỏ của bó lớn này.
"Không sao không sao, lúc nào có tiền lại tới tìm ta." Đường Thiên vỗ ngực hào sảng.
Bạch Hiểu vẻ mặt chăm chú: "Đợi tới Bạch Sa Châu, ta sẽ bảo trong nhà chuyển ít tiền lại, kính mong Mãnh huynh lưu lại cho tiểu đệ một ít."
Hắn biết vật này trên thị trường quý hiếm nhường nào.
"Được!" Đường Thiên thống khoái đồng ý.
Thấy chỉ chớp mắt Đường Thiên đã kiếm được một tỷ bốn trăm triệu, Tần Ngữ Nhiên vừa vui mừng lại vừa mất mác. Vui mừng là vì Mãnh Nam đại ca có tiền, mất mác là vì mình không giúp được gì. Nàng âm thầm ghi nhớ chuyện này, đợi tới Bạch Sa Châu không chừng còn giúp được Mãnh đại ca.
Đường Thiên thu lại Băng Lam Chi Thương, nói chuyện phiếm vài câu, Tần Ngữ Nhiên lộ vẻ mỏi mệt, mọi người tan cuộc.
Vừa trải qua một trận chiến cực kỳ nguy hiểm, ai nấy đều cực kỳ mệt mỏi.
Đường Thiên đương nhiên không trở lại khoang chứa hàng, dì Thu chuyên môn dành gian phòng tốt nhất cho nhóm người Đường Thiên cư trú.
Trở về phòng, Thạch Sâm không nhịn nổi nói: "Đại nhân, phương án bổ sung U Châu Quỷ Kỵ…"
"Không thành vấn đề!" Đường Thiên vung tay, cực kỳ hào phóng, cảm giác có tiền đúng là bất đồng.
Gương mặt Thạch Sâm vui mừng như điên, nhiều năm vậy rồi, đây là lần đầu tiên đội ngũ của hắn có thể bổ sung người mới.
Đường Thiên đột nhiên hỏi: "Lão Thạch, chiến hạm như vậy bao tiền một chiếc?"
"Thuộc hạ không biết." Thạch Sâm ngây ngẩn: "Thứ cao cấp như vậy thuộc hạ chưa từng được tiếp xúc. Có điều Bạch Sa Châu có xưởng chuyên đóng tàu, đại nhân có thể tới đó hỏi thăm một chút."
Đường Thiên ngáp một cái rồi đáp hàm hồ: "Nghỉ ngơi thôi."
Vừa nằm xuống mệt mỏi đã như thủy triều nhấn chìm gã. Chiến đấu hôm nay khiến thân thể gã bị năng lượng xung kích liên tục, thể lực tiêu hao rất nhiều, lúc chiến đấu quá phấn khích không cảm giác được. Giờ mới nghỉ ngơi đã không kiên trì được, chìm vào giấc ngủ say.
Trong ngủ mê, Đường Thiên hít mạnh thở dài, thân thể gã lên xuống đầy quy luật.
Khói lửa màu xám bỗng nhô ra khỏi làn da gã, bập bùng cháy không một tiếng động. Ban ngày năng lượng không ngừng xung kích, một phần nhỏ năng lượng tạp chất không tránh được lọt vào thân thể gã. Linh Diễm thiêu đốt khiến những năng lượng tạp chất này nhanh chóng bị dập tắt.
Linh Diễm từ từ nhỏ đi, tới khi biến mất không còn tăm hơi.
Khi Đường Thiên tỉnh lại, toàn thân thoải mái không nói nên lời, gã chậm rãi xoay người theo bản năng.
Đùng đùng đùng!
Tiếng nổ liên tiếp trong cơ thể khiến gã giật mình. Gã vội vàng kiểm tra tỉ mỉ lại thân thể, một lát sau, gương mặt gã vui mừng như điên.
Thân thể gã lại tăng cường!
Sau khi tâm tình bình phục, gã ngồi xuống suy nghĩ tỉ mỉ lại. Thân thể không vô duyên vô cớ tiến bộ, suy nghĩ tỉ mỉ lại, nguyên nhân duy nhất có thể là trận chiến ngày hôm qua.
Ngẫm kỹ lại từng chi tiết phát sinh hôm qua, gã nhanh chóng lý giải manh mối.
Ngày hôm qua điên cuồng điều động vũ khí trên chiến hạm, thân thể gã cũng không ngừng thừa nhận gánh nặng xung kích. Gánh nặng xung kích đó cũng không dễ chịu, thế nhưng lúc đó gã quá phấn khởi, cưỡng ép sử dụng sức mạnh thân thể chịu đựng gánh nặng năng lượng cường đại.
Hiện tại nhìn lại, gánh nặng năng lượng mặc dù có thể tạo thành xung kích và tổn hại nhất định cho thân thể nhưng lại có ích lợi rất lớn cho thể chất không năng lượng.
Ồ, đây không phải một phương thức tu luyện rất tốt sao?
Đường Thiên hai mắt sáng lên, gã bỗng ý thức được thể chất không năng lượng cùng chiến hạm quả là tuyệt phối! Nếu trên chiến hạm tất cả đều là thể chất không năng lượng, sức chiến đấu chắc sẽ rất mạnh!
Hơn nữa còn có thể giúp thể chất không năng lượng tiến hóa!
Đây không phải phối hợp hoàn mỹ ư?
Nghĩ tới từng chiếc chiến hạm phủ kín bầu trời, lửa đạn dày đặc như mưa áp chế cho kẻ địch không cách nào ngẩng đầu. Đường Thiên lập tức kích động hẳn lên, làm sao phát huy ưu thế thể chất không năng lượng vẫn luôn là sự tình khiến chòm Đại Hùng nhức đầu nhất. Nếu phương án này thật sự thành công, vậy ranh giới thực lực giữa chòm Đại Hùng và Thánh Vực sẽ giảm bớt rất lớn!
Chiến hạm! Nhất định phải mua chiến hạm!
Đường Thiên đã quyết định khi tới Bạch Sa Châu nhất định phải tới xưởng đóng tàu mua vài chiếc chiến hạm.
Có điều giờ phải tiêu hóa thu hoạch đã.
Đường Thiên nhảy xuống giường, đẩy cửa ra, hỏi vị trí sân huấn luyện rồi đi thẳng tới. Đơn vị tác chiến như chiến hạm Huyết Lô thường cần du hành trong biển năng lượng một thời gian dài, sân huấn luyện luôn cần chuẩn bị. Thực lực thuyền viên liên quan trực tiếp tới uy lực của chiến hạm.
Lấy võ kỹ làm ví dụ, pháo thủ có trình độ kiếm pháp cao thâm điều khiển kiếm pháo tổ ong sẽ giúp gia tăng uy lực pháo kiếm tổ ong rất nhiều. Cao thủ chân chính thậm chí có thể điều khiển một đài pháo kiếm tổ ong đánh nổ một chiếc chiến hạm.
Lượng biến đương nhiên có thể tạo thành chất biến, thế nhưng chất biến luôn mạnh hơn lượng biến!
Đẩy sân huyết lô, trên trong không một bóng người. Sau chiến đấu ngày hôm qua, giờ mọi người cần nhất là nghỉ ngơi, bất kể thân thể hay tâm lý đều cần nghỉ ngơi.
Chỉ có hạng biến thái như Đường Thiên mới có thể tu luyện ngay ngày thứ hai sau khi chiến đấu.
Trong sân huấn luyện đều là các thiết bị mà Đường Thiên chưa từng thấy, thế nhưng gã theo Binh lăn lộn một thời gian dài, cũng quen thấy các thiết bị kỳ quái rồi, nhanh chóng thăm dò được cách sử dụng và tác dụng của các thiết bị tại đây.
Gã tu luyện võ kỹ cơ bản một hồi, đây là nội dung khởi động của gã.
Võ kỹ cơ bản là thước đo tốt nhất, gã đã quá quen thuộc với chúng, bất cứ biến hóa nào dù nhỏ bé nhất cũng không lọt qua nổi pháp nhãn của gã. Thông qua võ kỹ cơ bản, gã có thể cảm nhận rõ rệt biến hóa của thân thể mình.
Mạnh mẽ hơn rồi!
Tuy chỉ một chút nhưng một chút cường hóa này cũng rất không dễ dàng.
Gã bình tĩnh lại, bắt đầu đắm chìm trong việc tu luyện của mình.
Linh diễm lượn lờ trên nắm đấm của gã, vừa tập luyện gã vừa cảm nhận tỉ mỉ mỗi biến hóa của linh diễm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...