Chiến Thần Bất Bại


Hôm nay nhất định sẽ là một đêm không ngủ của thành Hắc Sơn.

Binh đứng cách đó không xa, nhìn vào Đường Thiên đang nhìn xung quanh đầy mong đợi, gã có thể nhìn ra được hẳn là Đường Thiên vẫn chưa thỏa mãn.

Đúng là Đường Thiên vẫn chưa thỏa mãn! Khát vọng chiến đấu mãnh liệt bị đè nén lâu như vậy, lúc này đã hoàn thôn phệ tâm trí hắn, mười tám đồng nhân trong phòng đã liên tục ngược đãi hắn rất nhiều ngày.

Hắn không thể nuốt được cục tức này. Hắn không muốn nhận thua, không muốn bị mười tám con hàng nát cứ một lần lại một lần chà đạp hắn trên mặt đất. Hắn cắn răng kiên trì và kiên trì. Hắn vắt hết óc suy nghĩ, dốc sức liều mạng mà nghĩ ra đủ loại phương pháp để ứng phó.

Hắn thử qua tất cả các thủ đoạn, áp dụng đủ thứ âm mưu. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

Toàn bộ kinh nghiệm mà hắn thu được đều đến từ trong mỗi lần thất bại và bị chà đạp đang không ngừng tích lũy và thành hình. Cuối cùng hắn cũng thông qua được Thập Bát Đồng Nhân thất một cách vô cùng mạo hiểm, khi vừa thông qua Thập Bát Đồng Nhân thất, cái khoảnh khắc ấy làm cho hắn có cảm giác như tất cả chỉ là ảo giác của chính mình.

Từ khi Đường Thiên bắt đầu tiếp xúc với Thập Bát Đồng Nhân thất đến giờ hắn luôn luôn nằm ở vị trí bị áp chế, hơn nữa còn là áp chế một cách triệt để.

Gần như không hề nhìn thấy một tia thắng lợi dù là nhỏ nhoi.

Đường Thiên kiên trì từng chút một, trong hoàn cảnh bị áp chế hắn vẫn không ngừng giãy dụa, mặc dù thoạt nhìn đó chỉ là giẫy dụa trong vô vọng. Vất vả lắm mới vượt qua được, thế nhưng cái cảm giác tâm tình bị áp chế này vẫn cứ tồn tại trong lòng Đường Thiên.

Sau khi tiến vào Phỉ Lâm tinh, trong cái đêm gặp phải cường giả như kiếm khách Tề Á, Đường Thiên vẫn như cũ, vẫn ở trong tình cảnh bị áp chế cực độ (toàn diện).

Cho đến tận hôm nay.

Sau khi giao thủ với Đại Ngụy, Đường Thiên mới chợt phát hiện ra đối phương không cường đại như trong tưởng tượng của hắn, cũng không nguy hiểm như hắn từng nghĩ. Đồng thời bản thân hắn cũng không hề nhỏ yếu như trong suy nghĩ của hắn.

Hôm nay là lúc Đường Thiên tung ra hết sức mạnh của mình.

Đến lúc này, hắn mới bừng tỉnh hiểu ra, hắn đã tiến vào một cảnh giới hoàn toàn mới. Hắn bắt đầu hiểu được, bản thân mình trong lúc vô tình đã trở nên mạnh mẽ, trở nên mạnh mẽ hơn nhiều!

Tình cảm bị áp chế của Đường Thiên bùng phát trong khoảnh khắc này.

Dường như trong lúc đó toàn bộ trói buộc đều đã biến mất sạch. Hắn có thể tùy tâm sở dục mà tiến công. Mỗi công kích hắn xuất ra đều hoàn hảo không một tỳ vết, cảm giác tự tin đã bùng nổ. Hắn càng thêm can đảm để nếm thử càng nhiều, hơn nữa những biến chiêu không thể tưởng tượng được đã khiến chiến lực của hắn gia tăng một khoảng lớn càng làm lòng tin của hắn mạnh hơn nữa.

Cái này là cái gọi là "đánh đến điên cuồng". Chỉ cần niềm tin đủ lớn võ kỹ sẽ được dùng càng xảo diệu, càng dễ dàng thắng lợi. Mà thắng lợi lại là một bước củng cố thêm niềm tin, vì thế càng đánh mới càng mạnh.

Chiến ý của Đường Thiên bốc lên cao ngút, khí thế của hắn đã đạt tới đỉnh điểm, trong lòng hắn là khát vọng chiến đấu từ trước đến nay chưa từng có.

Cho nên khi hắn nhìn thấy từ trong góc đường bỗng nhiên vọt tới một đám võ giả đầy hung ác. Trong lòng hắn không những không hề có một chút lo lắng nào, mà ngược lại, hai mắt tỏa sáng giống như một con dã thú đang cực kỳ đói bụng đột nhiên phát hiện ra một đám con mồi xuất hiện trước mặt.

"Nhanh chóng đoạt Cố Tuyết!"


"Động thủ!"

"Lên a...!"

......

Nhìn thấy vô số võ giả xông về phía mình, bỗng Đường Thiên nhếch miệng cười, trông giống như một con dã thú đói điên cuồng há mồm lộ ra những chiếc răng lanh nhọn hoắt và lạnh lẽo bên trên vẫn còn những vệt máu li ti.

"Ngu ngốc!"

Lời còn chưa dứt, thân hình của Đường Thiên đột nhiên biến mất.

Chỉ tíc tắc sau đó, Đường Thiên đã xuất hiện giữa đám võ giả. Đường Thiên mạnh mẽ vượt quá dự tính của tất cả mọi người. Khi Đường Thiên vừa xuất hiện bên trong đội ngũ của bọn họ, trong khoảnh khắc đó vậy mà không ai trong bọn họ có chút phản ứng nào.

Đã giãy dụa từ trong Thập Bát Đồng Nhân thất đi ra khiến khả năng mẫn cảm với cơ hội của Đường Thiên đã nhạy bén hơn xa tưởng tượng của mọi người. Cho dù cơ hội chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc một phần mười giây, hắn cũng sẽ không bao giờ bỏ lỡ, nói chi đến tình huống đám người này vẫn còn ngây người vì kinh ngạc đây.

Thân hình Đường Thiên chuyển động xoay tròn tại chỗ.

Hai chân của hắn tựa như như hai cây đao thép.

Hào quang sáng chói mắt cực kỳ sắc bén bỗng từ dưới đất dâng lên.

Đàm Thoái đao!

Thân hình Đường Thiên chuyển động càng lúc càng nhanh, đồng thời độ cao thân thể cũng càng lúc càng thấp. Vô số đao mang ào ạt lao ra giống như suối phun, trong phạm vi ba trượng xung quanh hắn đều bị đao mang bao phủ!

PHỐC PHỐC PHỐC!

Dưới đao mang đầy hoa lệ và sắc bén, vô số hoa máu (máu vẩy ra như bông hoa ấy) bắn tung tóe, tiếng kêu rên thảm thiết vang vọng khắp nơi.

"Đáng, đánh, đáng, đánh...!" Trên mặt Cố Vũ đang đứng ở phía xa xa xem trận chiến đầy vẻ hớn hở, bỗng nhiên dường như gã nhớ ra một chuyện gì đó hơi hồ nghi hỏi: "Hình như bên trong Đàm Thoái không có một chiêu này a."

Lúc này Đại Ngụy cũng kinh hồn táng đảm, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn, may mà bọn họ trốn thoát, khi nghe thấy câu hỏi của Thiếu chủ gã trả lời không chắc chắn cho lắm: "Hẳn là sát chiêu, chỉ có sát chiêu mới có uy lực lớn như vậy. Ta nhớ là sát chiêu của Đàm Thoái hình như tên là Đà Loa Súy Đao."

Cái tên này làm Cố Vũ lập tức tin tưởng, bởi vì danh tự đó thật sự quá hình tượng mà.

Nhưng mà, lại là sát chiêu......

Cứ nghĩ đến chiêu Phi Điểu Tuyền Qua vừa rồi là sắc mặt Đại Ngụy lại hơi khó coi, vốn võ kỹ ngũ giai không làm gã để vào mắt, ngay cả sát chiêu ngũ giai cũng như vậy. Thế nhưng sát chiêu do vị thiếu niên thần bí không rõ lại lịch này thi triển lại có uy lực lớn cả hơn sự tưởng tượng của gã.

Cho dù gã có nghĩ vỡ cả đầu cũng không thể hiểu được rốt cuộc là tại sao.


Lúc này cái tên kia lại xuất ra thêm một chiêu sát chiêu.

Cứ nhìn ánh đao đột nhiên tuôn trào như suối phun tạo lên cảnh tượng đầy hoa lệ, quả thực khiến cho huyết dịch trong mỗi người như đông cứng lại!

May mà...... may mà chạy ra khỏi chỗ đó rồi!

Các ngươi cứ từ từ mà hưởng thụ đi nha.

Trong lòng Đại Ngụy có một loại dự cảm, những bất ngờ mà tên kia mang đến cho mọi người không chỉ có như vậy đâu.

Loại dự cảm này cứ lớn dần lên không hề suy giảm.

※※※※※※※※※※※※※※※※� � �� �� �※※※※※※※※※※※※※

Đà Loa Súy Đao!

Sát chiêu của Đàm Thoái! Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà sau khi dùng chiêu này Đường Thiên lại cảm thấy vô cùng hưng phấn, hận không thể nhảy dựng lên mà thét dài một tiếng, tất cả những võ giả nằm trong phạm vi ba trượng xung quanh hắn không còn ai lành lặn, trên mặt đất là vô số thương binh nằm rên rỉ.

Còn những võ giả đứng xa hơn một chút thì đang cứng đờ cả người, toàn thân lạnh run, sắc mặt trắng bệch, lúc này trong mắt bọn họ vị thiếu niên đang đứng trước mặt kia chính là ma quỷ.

Đây là lần đầu tiên bọn họ phải chứng kiến cảnh tượng đồng bạn của mình liên tục ngã rạp xuống như cắt lúa mạch.

Cảnh tượng như vậy quá chấn nhiếp nhân tâm mà.

Bỗng nhiên, có một tiếng quát chói tai phá không vọng tới.

"Các ngươi đuổi theo Cố Tuyết, người này giao cho ta!"

Chỉ thấy có một ngọn lửa đang gào thét lao tới trông giống như một viên lưu tinh xé rách màn đêm. Sau đó là một tên nam tử có bộ tóc đỏ phất phơ như một ngọn lửa đang bốc cháy xuất hiện trước mặt Đường Thiên, khuôn mặt hắn góc cạnh như đao gọt, toàn thân được bao phủ trong hỏa diễm màu đỏ, đôi mắt màu băng lam lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đường Thiên.

Nam tử vừa xuất hiện, tinh thần Cố Vũ và Đại Ngụy đang đứng ở phía xa xa xem cuộc chiến thoáng rung động.

"Xích Lan!" Trong giọng nói của Cố Vũ hiện lên vẻ hưng phấn khó có thể kiềm chế được.

Còn Đại Ngụy chỉ yên lặng không hề lên tiếng.

Đương nhiên hắn cũng nhận ra Xích Lan. Đó chính là hãn tướng do Cố Dũng Bá tự thân mời chào, có thực lực không hề thua kém hắn. Nhất là trong những tràng chính diện chiến đấu so với hắn còn có tính xâm lược hơn.


Nhưng mà......

Chẳng biết tại sao, dự cảm trong lòng Đại Ngụy càng trào lên mãnh liệt.

Đường Thiên chẳng thèm nhìn ngó gì đến Xích Lan, tuy tên này có bề ngoài không tệ nhưng hắn vẫn không hề quên ước nguyện ban đầu của bản thân là bảo vệ Cố Tuyết.

"Nghĩ hay lắm!"

Đường Thiên hừ lạnh một tiếng, rồi sau đó nhoáng một cái thân hình hắn đã đột nhiên biến mất.

"Muốn chạy sao?" Xích Lan mỉm cười, nhưng sau đó chỉ thấy ánh lửa lóe lên, đồng thời thân hình gã cũng biến mất.

Chặn, thân hình được bao phủ trong hỏa diễm của Xích Lan đã chặn đứng đường đi của Đường Thiên, hắn ngạo nghễ nói: "Trước mặt Xích Lan ta, chưa có người nào có thể chạy thoát!"

Hắn có đủ thực lực để nói câu này, khinh công của hắn có tên là ' Lưu Hỏa Đoạn '.

Trong tầng thứ khinh công lục giai nó tuyệt đối là hàng tinh phẩm. Điểm Lưu Hỏa Đoạn cường đại nhất chính là chữ "Đoạn" bên trong tên của nó, nó có thể ngăn cản đối phương ở bất cứ nơi nào, bất cứ thời điểm nào, rất ít có người có thể địch nổi.

Đường Thiên cũng cảm thấy hơi bất ngờ nhưng sau đó hắn chỉ nhếch miệng cười : "Ngu ngốc!"

Lời nói còn chưa dứt, chỉ thấy thân hình hắn lại biến mất một lần nữa.

"Quên mùa xuân ấy đi (Mơ mộng hão huyền, tử tâm ba, đừng hy vọng)!"

Xích Lan lạnh lùng nói, sau đó ánh lửa lại lóe lên hắn lại xuất hiện trước mặt Đường Thiên một lần nữa.

Hắn dùng vẻ mặt đầy trào phúng nhìn Đường Thiên: "Chỉ bằng ngươi, sao có thể thoát khỏi ta?"

Nhưng Đường Thiên đứng trước mặt hắn vẫn không nói một lời.

PHỐC PHỐC PHỐC!

Những tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên ở phía sau lưng gã, Xích Lan cả kinh nhưng cũng không dám quay đầu lại nhìn mà chăm chú nhìn vào Đường Thiên trước mặt. Gã biết người trước mắt hắn có thực lực rất cao vì thế chỉ cần hơi chủ quan thì sẽ bị lâm vào tình huống bị động.

Nhưng mà...... Xích Lan chợt phát hiện ra có điểm nào đó không đúng.

Đợi đã nào...! Đột nhiên thân hình Đường Thiên đang ở trước mặt gã dần mờ đi!

Không tốt, bị lừa rồi!

Bóng dáng Đường Thiên ở phía trước mặt gã đã trở lên nhạt nhòa giống như là sương mù vậy, Xích Lan lập tức quay đầu lại

Chỉ thấy đằng sau lưng hắn là cảnh tượng người ngã ngựa đổ, những tên võ giả bình thường bị Đường Thiên thanh lí gọn gàng giống như đang bổ dưa hấu vậy.

Trên mặt Xích La thoáng hiện lên vẻ tái nhợt. Gã vốn là người tương đối tự phụ, lúc nãy vừa mới khoe khoang khoác lác xong đã bị người đùa giỡn trong lòng bàn tay rồi, như vậy chẳng khác nào tát thẳng vào mặt gã trước mặt mọi người.

Sau khi thanh lý sạch sẽ, Đường Thiên dùng cái vẻ dương dương đắc ý hướng về phía Xích Lan làm ra bộ mặt quỷ.


Không làm như thế quả thực không thể phát tiết được hết khoái cảm trào dâng trong nội tâm lúc này!

Nhìn thấy sắc mặt Xích Lan từ màu tái nhợt chuyển thành đen như đáy nồi, cảm giác thỏa mãn không gì có thể sánh được lập tức lan tỏa toàn thân Đường Thiên. Đường Thiên bỗng phát hiện ra rõ ràng là việc này so với đánh bại một đống lâu la còn thoải mái hơn nhiều.

"Muốn chết!" Xích Lan nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ.

Ánh lửa lóe lên, gã lập tức hướng về phía Đường Thiên đánh tới.

Trong lòng Xích Lan thề nhất định phải đem cái tên gia hỏa đáng hận này chém ra làm vạn đoạn. Nhưng khi hình ảnh Đường Thiên dần lớn lên trong mắt gã, bỗng nhiên một cảm giác nguy hiểm vô cùng mãnh liệt dấy lên trong đáy lòng.

Chuyện gì xảy ra......

Một bia ấn chỉnh tề bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt gã, tốc độ của gã vốn đã nhanh chóng tuyệt luân, trong khi khoảng cách của hai bên lại quá gần, gần đến mức gã không kịp có bất kì phản ứng nào, chỉ đành trơ mắt nhìn nó dần lớn lên trong mắt hắn!

Không!

Gã hoảng sợ nhắm mắt lại.

Phanh!

Trong cái khoảnh khắc đánh lên, trên mặt Đường Thiên cũng lộ ra vẻ không đành lòng, tốc độ nhanh như vậy mà áp vào Đại Bi Chưởng Ấn thì hẳn là đau lắm nha!(Đạo đức…giả) Đường Thiên cũng biết rõ Đại Bi Chưởng Ấn của mình so với nham thạch bình thường còn cứng rắn hơn nhiều.

Cả khuôn mặt của Xích Lan đều khảm vào Đại Bi Chưởng Ấn, thân thể vẫn giữ nguyên tư thế lao về phía trước, nhưng lúc này đã cứng đờ không nhúc nhích giống như một bức tượng được điêu khắc ra vậy.

"Là chính ngươi đụng vào ah!"

Trong miệng Đường Thiên khẽ lầm bầm, trên mặt là cái bộ dáng ' chẳng liên quan gì đến ta'.

Chặn đánh phải dựa vào trực giác, mà nếu so trực giác với thiếu niên như thần thì ngươi gặp nhiều khó khăn rồi......

Hắn thu hồi chân lực, Đại Bi Chưởng Ấn lập tức tiêu tán giữa không trung, lúc này cả khuôn mặt của Xích Lan đã chuyển sang màu đỏ tím. Đầu gã nghẹo sang một bên, bịch một tiếng, ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.

Ánh mắt Đường Thiên quét qua đám võ giả vẫn còn đứng khiến đám võ giả kia hoảng sợ như đám gà con gặp diều hâu, thét lên chói tai rồi quay đầu chạy toán loạn.

Cố Vũ ngây ra như phỗng, màn trình diễn long tranh hổ đấu mà gã tưởng tượng ra không hề thành sự thực, không thể tượng tượng nổi là Xích Lan lại thất bại một cách đơn giản như vậy...... Quá không thể tưởng tượng rồi!

Còn Đại Ngụy thì bỗng nhiên vô cùng kích động, đúng, chính là như vậy!

Một thắng lợi không thể tưởng tượng nổi...... Khả năng tiên cơ không thể tưởng tượng nổi...... Một sát chiếu không thể tưởng tượng nổi!

Gã đã tự mình nếm trải qua nên nhận thức của gã khắc sâu hơn rất nhiều. Cũng biết là Xích Lan sơ suất quá, nhưng kể cả hắn không sơ xuất đi chăng nữa cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của vị thiếu nhiên thần bí kia.

Vị thiếu niên thần bí này có kỹ xảo chiến đấu không thể tưởng tượng nổi!

Ngươi...... Rốt cuộc ngươi là ai?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui