Vợ ngốc nghếch ngọt ngào, trắng trẻo quý phái xinh đẹp của mình, sau bốn năm mình rời đi, không biết đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ, bị giày vò tới mức không thành hình người nữa rồi!
Trái tim của anh cũng vỡ vụn rồi!
Đau đến không thở nổi!
Trong giây phút, sự áy náy đối với vợ giống như nước sông Hoàng Hà tràn ra trong lòng hắn, khiến cho hắn như chết đi sống lại!
"Hu hu..."
Lúc này, Mục Thiên Lam đang nằm trong ngực Tiêu Thanh cũng khóc lên.
"Tiêu Thanh, anh vẫn chưa chết, anh đã về rồi, đây là sự thật sao, không phải em đang nằm mơ đấy chứ?"
Cho dù mỗi ngày nằm mơ thôi lúc nào cô cũng hy vọng Tiêu Thanh sẽ trở về.
Nhưng khi tỉnh giấc rồi, cô lại nản lòng, chỉ biết bất lực và băn khoăn.
Chồng cô đã chết do bị bom nổ cũng hơn ba năm rồi, làm sao có thể trở về được đây?
Nhưng mà hôm nay, anh đã trở về, anh thật sự đã trở về rồi!
Thế nên, cô không thể tin được đẩy sự thật, hoài nghi chính mình đang chìm đắm trong mộng tưởng!
"Vợ à, không phải là mơ đâu, anh đã về, thật sự đã về rồi đây!" Tiêu Thanh nói rồi buông Mục Thiên Lam ra, nâng mặt cô lên, thoáng đặt lên đôi môi đang nhuốm máu của cô một nụ hôn, sau nước mắt dàn giụa hỏi: "Bây giờ đã tin, anh thật sự trở về rồi chứ?"
Mục Thiên Lam vẫn còn hơi ngờ vực.
"Chị dâu, còn nhớ em không?"
Tân An, Hồ, Hắc, ngồi xổm ở bên cạnh, cười hề hề hỏi.
"Tin, em tin"
Cô vui tới ứa nước mắt, gật đầu như gà mổ thóc.
Giây phút này, tất cả những khổ đau suốt bốn năm qua phải chịu đựng, đã bị cô ném đi thật xa, chỉ còn lại hạnh phúc tràn đầy.
Bởi vì, bố của hai bé cưng thật sự đã trở về rồi.
Trụ cột của gia đình, lại vững vàng đứng đó, sau này mình, sẽ được nuông chiều, có thể ở nhà chăm cục cưng một cách vô lo vô nghĩ, không cần vì củi gạo dầu muối tương dấm trà trong nhà mà sầu đền đêm đêm không ngủ được nữa.
Bé Doanh đứng một bên nhìn đến ngây ngốc, cũng không khóc nữa, vẻ mặt rất mơ hồ.
Rồi Tiêu Thanh đau lòng vuốt ve gương mặt của Mục Thiên Lam, rồi run giọng nói: "Vợ, nói cho anh biết là ai đã hủy hoại gương mặt của em?"
Mục Thiên Lam nói: "Đừng lo mấy chuyện này vội, nhanh đến ôm bé Doanh con gái của chúng ta, cục cưng nhỏ này ngoan lắm đó, tính cả tuổi mụ mới có bốn tuổi, nhưng rất khéo ăn khéo nói, còn biết giúp em bán hoa kiếm tiền, anh nhanh ôm bé một cái, bé muốn có bố thương lắm đấy".
Tiêu Thanh nghe vậy, vòng tay ôm lấy bé Doanh đang ngây ra như phỗng vào lòng, hôn lên gương mặt toàn vệt nước mắt của cô bé một cái, vừa khóc vừa cười vừa đau lòng nói: "Bé Doanh, bố đã rồi đây, mau gọi bố nào!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...