**********
Lúc này Tần An mỉm cười, giơ tay lên một cái, sau khi yên tĩnh rồi, anh ta mới mở miệng nói:
"Tôi tuyên bố, tối nay cô gái may mắn dịu dàng, hiền thục được cùng Hộ quốc chiến soái khoác tay nhau bước vào sân khấu, được muôn người chú ý, hưởng thụ tất cả vinh quang, và còn có thể bắt tay cùng Tổng giám đốc Tư, được Tổng giám đốc Tư chúc phúc đó là..."
"Là chị tôi!"
Một tiếng chị tôi mang đầy kinh ngạc và vui mừng đột ngột vang lên.
Bất ngờ là Mục An Phong đứng lên.
Bởi vì kích động nên toàn thân cậu ta đều đang phát run, rồi sau đó quay đầu nói với Mục Thiên Lam: "Chị, người Hộ quốc chiến soái muốn kết hôn chính là chị mà không phải Hải Yến.
Nhà chúng ta sắp phát tài, phát tài rồi!"
Nghe cậu ta nói như vậy, Mục Thiên Lam cũng hóa đá.
Thằng nhóc này làm sao giống anh rể cậu ta vậy, mắc chứng suy nghĩ chủ quan!
"Con điên rồi, ngồi xuống cho ba, nói bậy nói bạ nữa thì ba dán miệng con lại đó!" Mục An Minh hạ thấp giọng nói với Mục An Phong, hận không thể bóp chết đứa con trai ngu ngốc này.
Lúc này là lúc nào cũng không biết, dám cắt ngang lời nói của đội trưởng Tần, quả thật là sống không ngại phiền phức mà!
"Ba, An Phong không điên.
Lời thằng bé nói là sự thật." Tiêu Thanh cười nói.
Mục Thiên Lam nện cho Tiêu Thanh một quyền, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: "Anh nghĩ như thế nào mà còn cùng An Phong làm loạn ở đây, muốn lật trời hai người mới cam tâm hay sao?"
"Chị, em không làm loạn mà lời em nói là sự thật!" Mục An Phong nghiêm túc nói: "Chị có nghe đội trưởng Tần nói hay không, cô gái may mắn dịu dàng, hiền thục được cùng Hộ quốc chiến soái khoác tay nhau bước vào sân khấu, được muôn người chú ý, hưởng thụ tất cả vinh quang, và còn có thể bắt tay cùng Tổng giám đốc Tư, được Tổng giám đốc Tư chúc phúc.
Em nghe rõ ràng là cô gái may mắn dịu dàng, hiền thục!"
"Nhà họ Mục chúng ta có ba cô gái.
Chị Hải Yến cả ngày ăn mặc trang điểm lộng lẫy, nói chuyện lại chanh chua cay nghiệt, dáng vẻ cao ngạo như khổng tước xòe đuôi, căn bản không gọi là dịu dàng hiền thục được."
"Em Hải Linh chanh chua, thích tranh cãi vô lý, cũng không gọi là dịu dàng hiền thục được, hơn nữa con bé mới mười bảy tuổi, còn chưa đủ tuổi kết hôn nữa, Hộ quốc chiến soái không thể nào cưới một đứa trẻ vị thành niên."
"Hai người này đều loại, vậy cũng chỉ còn lại có chị.
Mặc dù có lúc chị cũng rất hung dữ, nhưng chị có một tấm lòng hiền lành lương thiện, có thể phân biệt rõ phải trái đúng sai.
Ngay cả người anh rể rác rưởi này của em, chị thông cảm cho anh ta, đáng thương anh ta, không muốn ly hôn làm tổn thương anh ta mà yên lặng đi chịu đựng tất cả những bất công đối với chị, tuyệt đối là loại người đẹp người đẹp nết, dịu dàng hiền thục."
"Cho nên sau khi suy nghĩ kỹ càng, em phán đoán người Hộ quốc chiến soái muốn kết hôn nhất định là chị!"
Mục Thiên Lam ngây ngẩn.
Mục An Minh và Ngô Tuệ Lan trổ mắt nhìn nhau.
Chỉ có Tiêu Thanh cười giơ ngón tay cái lên, nói: "Phân tích rõ ràng mạch lạc, nghĩ giống anh rể.
Anh rể cũng cho là như vậy."
Mục An Phong ngạo nghễ nói: "Ngươi đã không phải là tỷ phu ta, Hộ quốc chiến soái mới là anh rể ta, ngày mai cùng chị ta đi ly dị có nghe hay không?"
Tiêu Thanh đang muốn nói gì đó nhưng Mục Hải Long không nhịn được đứng lên nói: "Đồ ngốc này.
Dựa vào bốn chữ dịu dàng hiền thục liền nói người Hộ quốc chiến soái cưới là chị cậu, cậu không biết thời cổ đại lúc sắc phong phi tần đều dùng những từ ngữ hay để ca ngợi, cái gì mà mẫu nghi thiên hạ, có lòng nhân ái, thật là như vậy sao? Nếu như thật là như vậy thì cung đấu còn lợi hại như thế à?"
"Cho nên một câu dịu dàng hiền thục căn bản không có thể chứng tỏ người Hộ quốc chiến soái muốn kết hôn chính là chị cậu được!"
.