Đợi đến ngày hôm sau, khi Y Giang tỉnh vậy vẫn thế.
Cô liên tục hét lớn dù giọng đang mất tiếng khiến cô khó nói nhưng vẫn không ngưng được việc cô cố hét lên.
Cả người đều như gãy làm mấy khúc, vẫn cố co người lại thành một cuộn.
Cô y tá phải nói mãi mới khiến Y Giang nằm bình thường trở lại.
Tuy vậy cả người cô vẫn run, nước mắt vẫn rơi lã chã xuống.
Thấy Y Giang trong phòng bệnh như vậy, bà Hoài liền hỏi cô y tá để xem có thể vào thăm cháu gái mình hay chưa.
- Cô y tá, cháu gái của tôi...!Hiện tại tôi có thể vào xem con bé ra sao được hay chưa?
- Ừm, dạ được.
Người nhà có thể vào thăm bệnh nhân được rồi.
- Cô y tá gật đầu đáp lại.
Nghe được lời này, Austin đã nhanh chân chạy vào trước.
Vừa nhìn thấy Y Giang, anh liền đi tới nắm nhẹ bàn tay đang bó bột của cô.
Nhưng Y Giang vừa thấy sự hiện diện của anh, liền lấy hết sức có thể để giãy giụa.
- Giang à, là anh.
Em cũng sợ anh sao? - Giọng nói của Austin nói ra tất cả đều cho thấy sự bất lực của anh trước người mình yêu.
Đáp lại lời của anh vẫn là những hành động như giãy giụa, cố gắng co người lại.
Vì thấy bệnh nện kích động như vậy nên y tá đã kêu Austin ra ngoài để bà Hoài vào thăm thôi.
Vừa mới đi vào, bà cũng không kiềm chế được nước mắt.
Cố gắng lau đi sau đó mới đến gần cô.
Bà đi đến, vuốt nhẹ tóc cháu mình.
Cố gắng khiến cô bớt căng thắng đi.
- Tiểu Giang, là bà đây.
Đừng sợ...!bà bảo vệ Tiểu Giang.
Lời nói đó, bàn tay gầy nhăn nheo đó khiến Y Giang bớt chút co người lại.
Cô đưa mắt nhìn bà mình, sau đó kiền khóc nức nở giơ tay muốn bà ôm cô.
Đốt sống lưng bị gãy khiến cô khó mà xoay người được.
Bà Hoài cũng tự biết liền tới gần ôm lấy cô cháu gái của mình.
- Đều là bà không tốt, để Tiểu Giang của bà phải chịu khổ rồi.
- B...bà...
Giọng nói của Y Giang rất nhỉ, còn khó để nghe rõ thành lời nhưng bà Hoài vẫn hiểu.
Bà gật đầu liên tục, còn không ngừng lau nước mắt cho cô.
- Tiểu Giang của bà cô đơn, bà biết.
Là bà không hiểu gì, để Tiểu Giang một mình rồi.
Nhìn Y Giang cứ yếu ớt đến ngay cả những ngón tay đang băng bó bột cũng không thể đưa lên cao.
Lòng bà càng trĩu nặng.
Càng nhìn Y Giang khóc, bà càng đau lòng.
Cả một ngày, Austin cũng chỉ có thể đứng từ bên ngoài để nhìn tất cả những gì hai bà cháu Y Giang bên trong phòng.
Anh đưa tay trên cửa kính, đặt mấy ngón tay trên đó, tựa như đang vuốt gương mặt tiều tụy của cô.
.
.
Cho tới giờ ăn trưa, bà Hoài cầm bát cháo nóng để thổi cho Y Giang.
Nhưng cô vốn dĩ không có muốn ăn, hiện tại chỉ muốn bà ôm cô.
Đôi mắt cô vô hồn như muốn làm chuyện gì không hay.
Bà Hoài nhìn thấy rõ được điều này, giống như năm cô 8 tuổi, mọi thức giống như đang quay về như trước đây.
Đều đau lòng đến khó tả.
Múc thìa cháu thổi cho nguội rồi đưa đến môi của Y Giang.
Cô vẫn mím môi không muốn há miệng ra để ăn.
Bà Hoài phải dỗ cô liên tục mới có thể đút được một miếng:
- Tiểu Giang, cháu không ăn, bà cũng sẽ không thể nuốt trôi.
Cháu biết rõ điều này mà, đúng không?
Y Giang ngước mắt lên nhìn bà, cô dần dần hé môi.
Cuối cùng mới há miệng nhỏ để mà đút cháo cho cô.
Cứ như vậy, dù đã không nuốt trôi nhưng vì bà, cô vẫn cô ăn cho bằng hết.
Sau đó thì lại là dạ dày không chấp nhận, liền trả về với tự nhiên qua đường miệng.
Bà Hoài lau miệng giúp cô, dọn dẹp chiếc chăn mà Y Giang vừa nôn ra.
Bà định đi, Y Giang liền cô níu bà lại.
Đôi mắt cô giống như sợ rằng bà sẽ đi mắt vậy.
Rất sợ!
Đưa tay vuốt gương mặt cô cháu gái, bà mỉm cười hiền hòa:
- Bà không đi đâu hết, chỉ ở đây với Tiểu Giang thôi.
- Bà...
Mãi mới nói ra được một từ nhưng cũng đủ để bà Hoài mỉm cười thật lâu.
Bà dỗ dành cô mãi, cuối cùng cô mới chịu nghe.
Nhìn bà đi vào phòng vệ sinh để giặt đồ, Y Giang vẫn không an tâm, thỉnh thoảng cô liền cầm chuông do bà Hoài đưa cho để lắc.
Chỉ cần nghe chuông, bà Hoài sẽ đáp lại cô một tiếng, như vậy khiến cô có thể yên tâm đôi chút rằng bà sẽ không đi đâu hết.
Trong lúc đang đợi bà giặt chăn, Y Giang chợt đưa mắt ra ngoài cửa, cô cảm giác giống như có ánh mắt theo dõi mình.
Vì vậy càng rung chuông nhiều hơn.
Bà Hoài cũng vì thế mà bỏ thau giặt chăn ở đó mà đi ra ngoài với cô.
Dù đến giờ ngủ nghỉ để giữ gìn sức khỏe nhưng vì Y Giang rất khó ngủ, mỗi lần cô nhắm mắt thì cảnh tượng ghê tởm đó lại xuất hiện trong đầu cô, vì vậy cô không dám nhắm mắt ngủ.
Y tá vì thế nên phải tiêm thuốc ngủ để cô dễ ngủ hơn.
.
.
Trong căn phòng khác, Austin đang ngồi dưới sàn nhà, anh dựa lưng vào thành giường nhìn trong điện thoại.
Vì Y Giang rất sợ anh, anh không thể trực tiếp gặp mặt cô được, chỉ có thể thông qua camera giám sát để nhìn cô và kiểm tra xem cô có cần gì hay không.
Anh cứ như vậy, vẫn không rời mắt khỏi màn hình điện thoại.
Cho tới tận khi Y Giang nhắm mắt ngủ rồi, bà Hoài tắt điện đi thì khi đó anh mới lái xe đi tới bệnh viện để nhìn cô trực tiếp.
Chỉ có những thời gian như lúc này, anh mới có thể nhìn thấy cô rõ hơn, để anh có thể an tâm hơn một chút..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...