Buổi chiều tà bắt đầu có sự thay đổi.
Bầu trời cũng không còn tia mặt trời len lỏi, cả màn đêm đang bắt đầu che kín cả khoảng trời rộng lớn.
Y Giang mải miết chạy, cô cứ chạy rồi lại chạy.
Nhưng cô dần dừng chân lại, nhớ ra một nơi vậy là liền xoay người chạy đến đó.
Vì đi chân đất, đã vậy còn bị ngã nên Y Giang cứ khập khiễng để đi.
Đến căn nhà dưới một gốc cây, trên cửa nhà vẫn còn có bảng khắc chữ "ngôi nhà của Tiểu Giang".
Đôi mắt cô đã lấp đầy bởi nước mắt.
Đi vào bên trong, cảnh tượng vẫn như xưa.
Vội lấy một thanh gỗ dài để chắn ở cửa.
Ngồi thụp một góc bên trong nhà, cô còn ôm lấy một tấm ảnh cũ gần đó.
Nỗi sợ càng lớn khiến cô không có tư tưởng để suy nghĩ việc gì khác.
Ở hiện tại, Y Giang cứ ngồi một góc thút thít không dám lên tiếng động lớn.
Kí ức cũ đó lại một lần nữa ùa về.
Cô nhìn thấy trước mắt là cô bé 8 tuổi năm nào cũng ngồi một góc khóc như cô.
Sau đó thì Lý Trọng liền chạy tới, gã ta còn đánh đập cô không thương tiếc, sau đó liền giở trò không tốt đối với cô.
Trong mắt Y Giang hiện tại tràn ngập những kí ức đau thương, cô hét lớn kêu ba mẹ mình nhưng vốn chẳng có ai ngoài cô ở đây.
- Ba...!ba ơi cứu con...
Y Giang mấp máy môi gọi ba của mình.
Cô sợ hãi, đến ngay cả mi mắt cũng run lên.
Trong khi đó, Lý Trọng và một tên khác cũng đang đi tìm cô.
Vì đây là làng cũ ngày xưa hắn ta ở, vì vậy việc chia nhau ra tìm rất dễ.
Chỉ có điều là không rõ Y Giang đang trốn ở đâu mà thôi.
Hai tên chia nhau ra để dễ tìm Y Giang.
Trong màn đêm của thôn làng đã cũ, ánh đèn sáng rọi xuống đường để tìm kiếm người.
Lý Trọng đi đến từng nhà dân một, ông ta lục tung mọi nơi để tìm ra Y Giang.
Lần này tìm được cô về, hắn nhất định không để cho cô mở miệng cầu xin được.
Chợt, ông nhìn xuống đường, là vệt máu mới chưa khô.
Có lẽ là do Y Giang bất cẩn ngã xuống.
Vậy là ông lần theo vệt máu để đi.
Nhưng chỉ được một đoạn, về sau liền biến mất.
Đang trong lúc tức điên vì không tìm được Y Giang, lão chợt nhìn xung quanh, nơi này quá đỗi quen thuộc với lão.
Dần dần, trên gương mặt lão ta nở nụ cười ghê rợn.
Tắt bỏ đèn pin, ông từ từ chậm rãi bước đi.
Con đường quen thuộc nên dù không có đèn ông vẫn có thể đoán được mọi vật xung quanh.
Đi đến ngôi nhà dưới gốc cây, ông chậm rãi gõ cửa, nói:
- Tiểu Giang lại chẳng ngoan nữa rồi.
Chạy như vậy, bị thương thì ta biết nói gì với mẹ cháu đây?
Trong căn nhà gỗ nhỏ vẫn im bặt không một tiếng động.
Chỉ có điều, Y Giang hiện tại đang rất sợ.
Cô không nghĩ hắn ta sẽ đến đây ngay lúc này.
Ngồi một góc bịt chặt miệng của mình.
Cô thầm cầu mong gã lơ đi chỗ này để cô được thoát khỏi ác mộng lớn nhất cuộc đời mình.
Mọi thứ dần trở nên im lặng, Y Giang hơi hé miệng, cô vẫn chưa dám cử động gì.
Nhưng rồi, trong căn phòng tối đó, ánh đèn điện chiếu rọi cả căn phòng.
Gương mặt Lý Trọng khiến Y Giang sợ hãi kêu lên một tiếng thất thanh.
Ngay sau đó liền bị gã ta cho ăn một bạt tai.
Y Giang bị đánh mà ngã gục xuống dưới sàn.
Cô sợ hãi muốn chạy đi nhưng liền bị hắn ta giật tóc kéo ngược trở lại.
Da đầu căng ra, đau nhức không thôi.
Nhưng không chỉ dừng lại ở đó, Lý Trọng cầm thanh que vừa gài ở cửa đi đến gần Y Giang.
Cảnh tượng thật giống như hồi lúc bé, Y Giang sợ hãi lắp bắp cầu xin ông nhưng mọi lời nói của cô hiện tại đều vô tác dụng.
Từng đợt đòn từ que gỗ dài đánh thẳng xuống người Y Giang, cảm giác như các xương trong cơ thể cô như muốn gãy ra vậy.
Y Giang hét đến khản cả cô nhưng lại không có ai hồi đáp lại.
Cô bị đánh đến không còn sức lực, cơ thể còn bầm dập máu chảy ướt cả bộ quần áo cô đang mặc trên người.
Lý Trọng thỏa mãn với trận đòn đó, gã ta buông bỏ gậy sau đó ngồi thấp xuống giật tốc Y Giang để cô ngẩng đầu lên.
Gương mặt thanh thoát, kiều diễm giờ lại sưng vù và bầm tím.
Đôi mắt sưng húp nên dù đang mở mắt cũng như cô đang híp mắt vậy.
Gã đưa tay vuốt ve mặt cô:
- Tiểu Giang lại quên ngôi nhà này là ai làm cho cháu rồi.
Thật là bất cẩn!
- Cầu xin chú...!xin chú mà...
- Yên tâm, ta sẽ nhẹ nhàng thôi.
Tiểu Giang xinh đẹp, đáng yêu như vậy, ta làm sao để con phải chịu khổ được.
Không phải trước kia cũng vậy sao? Khi đó ta làm con không thấy sướng?
Từng lời nói ra, Y Giang càng buồn nôn.
Cô muốn tìm cách để chạy đi nhưng cơ thể lại chỉ có thể nằm im bất động.
Các cơ của cô đều bị hắn đánh đến trọng thương.
Ngay cả việc thở hiện tại đối với cô là vô cùng khó khăn.
,
Lý Trọng kéo Y Giang đến gần phía mình, ông chợt cướp lấy khung ảnh gia đình của Y Giang trong tay cô.
Nhìn tấm ảnh của gia đình hạnh phúc, gã ta liền cười lớn một tiếng sau đó liền vứt văng ra ngoài xa.
Y Giang đưa mắt nhìn theo, giơ tay ra để với lấy nhưng liền bị gã ta bóp miệng.
- Từ giờ chỉ có mình ta là gia đình của con, biết chưa?
-...
Y Giang lắc đầu nhưng cô không dám lên tiếng.
Ở hiện tại, sự sợ hãi đau đớn khiến cô không biết phải làm sao.
Gã ta vì thấy Y Giang không trả lời, liền lập tức hất văng cô ra xa.
Sau đó lại là một trận đòn đau đến kinh hoàng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...