Lúc gặp lại Lăng Trần, không hiểu sao Tiêu Phàm lại có cảm giác như đã trải qua một đời. Cậu ta mặc một chiếc áo lông cổ cao màu nâu nhạt, ngoài phủ một chiếc áo khoác vàng nhạt, mái tóc bạch kim tung bay trong gió lạnh, đôi mắt xinh đẹp ánh lên tia sáng, mang theo vẻ cao ngạo cùng càn quấy không thay đổi.
Lăng Trần tay đút túi bước đến trước mặt Tiêu Phàm, vẻ cười bình tĩnh, cậu ta nói:
“Tiêu Phàm, tôi đã từ chức rồi.”
Kết quả như vậy cũng chẳng bất ngờ, nhưng chính tai nghe vẫn làm Tiêu Phàm thấy chua xót. Hắn bỗng nhớ trước đây có nghe một câu: lúc mất đi rồi mới biết đã thật sự mất đi.
“Xin lỗi.”
“Không liên quan đến cậu mà,” Lăng Trần liếc nhìn Tiêu Phàm khó hiểu, lại lập tức dời mắt: “Bọn họ bất mãn với tôi cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.”
“…”
“Thôi được rồi, đừng làm như trời sắp sập thế chứ, tuy tôi đi rồi nhưng tôi sẽ không vứt bỏ cậu đâu, bé ngoan ~”
“Đi chết đi, ai là bé ngoan của cậu!”
Tổng giám đốc SA Phương Tiềm khách sáo giữ lại một hồi, cuối cùng vẫn là bát nước hất đi không hốt lại được. Không ai hiểu rốt cuộc đã sai lầm ở đâu, là quá mức dung túng tính cách của Lăng Trần, hoặc là hoàn toàn bỏ qua cảm thụ của nhân viên. Tóm lại, lúc Lăng Trần dọn đồ rời đi tất cả mọi người đều cố gắng lảng tránh. Từ giờ trong tòa nhà của SA, sẽ không còn một nhà thiết kế quảng cáo thiên tài, sẽ không còn một tổng giám xinh đẹp mà bốc đồng, sẽ không còn mái tóc trắng mà Phương Tiềm luôn gào ầm lên muốn cạo trọc.
Tiêu Phàm đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng nhìn xuống, Lăng Trần lặng người ngắm nhìn công ty cậu ta đã phấn đấu gần mười năm. Có lẽ là đang chia tay, mặc dù lễ chia tay này qua quýt làm người ta buốt tim thì cũng vẫn phải cố gắng hoàn thành trình tự cuối cùng.
Tiêu Phàm nghĩ kỳ thật sao Lăng Trần có thể cam lòng, mấy lời bàn tán của nhân viên chắc chắn cậu ta cũng nghe thấy. Nếu thoải mái thật thì với cá tính cùng năng lực của cậu ta đã sớm đi ăn máng khác, tội gì phải làm như không nghe thấy làm việc bình thường. Cậu ta đã chọn SA thì không nghĩ đến chuyện thay đổi.
Đột nhiên, bên cạnh Lăng Trần xuất hiện một người đàn ông dịu dàng ôm vài kéo Lăng Trần vào trong xe. Bụi đất bay lên, trong nháy mắt hoàn toàn mất dáng.
“May mà cậu ta còn có một Dạ Phi,” Tiêu Phàm nhấp một ngụm vang đỏ, mỉm cười nói với Đường Tuấn. Hiện giờ hai người đang ngồi trong một nhà hàng xoay tròn nổi tiếng ở thành phố A, ngoài cửa sổ đèn sáng lung linh, năm đường màu phản chiếu lên con sông nhỏ phụ cận toát lên vẻ hoa mỹ lộng lẫy.
“Phi hình như đang ra sức khuyên Lăng Trần đến Dạ thị.”
“Tiền đồ của cậu ta không đáng lo, nên lo chính là SA”, Tiêu Phàm bất đắc dĩ cụp mắt: “Giai đoạn đầu của dự án thiết kế đồng hồ mới cho Dạ thi vừa mới hoàn thành thì người lên kế hoạch lại chạy mất.”
“Case kia là Lăng Trần làm à?”
“Đúng vậy,” Tiêu Phàm gật đầu, kiểu tin tình báo thế này vốn không nên nói với người ngoài, hơn nữa đối tượng lại còn là giám đốc phòng phát triển thiết kế của Dạ thị. Nhưng Tiêu Phàm cảm thấy không sao, với quan hệ của hắn và Đường Tuấn thì có chuyện gì mà không thể nói.
Đường Tuấn im lặng một lát rồi thay đổi chủ đề: “Ngày mai muốn đi đánh tennis không?”
“Đi chứ,” Tiêu Phàm cười nâng chén: “Cho cậu có cơ hội chiêm ngưỡng kỹ thuật cao siêu của tôi.”
…
Cuối tuần.
Thứ đầu tiên Tiêu Phàm nhìn thấy là sân tennis rất rộng rất đẹp, nó được xây dựng ở ngoại ô thành phô, xung quanh cây cối xanh um, hoa thơm đầy hai bên đường, không khí trong lành. Đánh cầu xong còn có một khu gồm quán cà phê, spa, rạp chiếu phim mini cho người chơi hưởng thụ.
“Chỗ này rất khó đặt chỗ,” Tiêu Phàm kinh hỉ nhìn Đường Tuấn: “Không phải cần gọi trước một tháng sao?”
Mà hai người họ dường như là một tuần trước mới quyết định đi đánh tennis.
“Tôi không phải cậu,” Đường Tuấn vừa thật thà lại vừa lạnh lùng nói: “Chút quan hệ ấy vẫn phải có.”
Tiêu Phàm lập tức rơi lệ, MLGB, ý là hắn chẳng có tích sự gì sao?”
“Được!” Tiêu Phàm khẽ đập vợt tennis vào lòng tay: “Sẽ cho cậu chiêm ngưỡng bản lĩnh của tôi!”
Hai giờ sau.
Người nào đó mồ hôi như mưa vật vờ trên ghế, hậm hực nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Đường Tuấn: “Tôi chưa từng nghe cậu biết đánh tennis.”
“Hồi học đại học bên Anh,” mắt Đường Tuấn hơi lóe lên sự kiêu ngạo: “Tôi là hội trưởng hiệp hội tennis.”
“Mẹ kiếp,” Tiêu Phàm khẽ chửi, tại sao bất luận hình thể, công việc, thậm chí hoạt động giải trí hắn cũng không bằng Đường Tuấn vậy! Tiêu quản lý thấy không phục bắt đầu cố tình bắt bẻ gout ăn mặc của Đường Tuấn: “Lại là màu đen, âu phục thì không nói, sao đến T-shirt cũng vậy, mà áo ngủ cũng thế là sao, ngoài màu đen cậu không biết mặc màu khác à?”
Đường Tuấn sững sờ: “Tôi cũng không để ý.”
“Vậy từ giờ phải để ý.” Tiêu Phàm kéo Đường Tuấn: “Đi, đi mua quần áo.”
Hùng hổ đi vào cửa hàng, Tiêu Phàm vơ một loạt âu phục, áo khoác và quần… cùng Đường Tuấn nhét vào phòng thử đồ: “Thử từng cái cho tôi xem.”
Âu phục màu nâu mặc lên người Đường Tuấn càng tôn lên vẻ thành thục cùng bình tĩnh của anh, mà áo T-shirt cổ chữ V màu đen phối hợp với quần dài màu cà phê lại tỏa ra khí chất cao quý trang nhã, nhất là cặp đùi thon dài bị ống quần phủ lên, nghĩ đến vẻ phóng đãng cùng chặt chẽ mỗi lần kẹp quanh hông mình thì Tiêu Phàm lại không nhịn được nuốt nước miếng.
Thỏa mãn móc thẻ tín dụng đưa cho người bán hàng, Đường Tuấn vội ngăn cản: “Để tôi tự trả.”
“Việc gì phải khách sáo như vậy.” Tiêu Phàm cười hì hì, nói: “Coi như tôi tặng quà cho cậu được không?”
Hắn rất nghiêm túc, những tình nhân ngày trước Tiêu Phàm đều bỏ tiền theo nhu cầu của đối phương. Mà đây là lần đầu tiên, xuất phát từ nội tâm muốn bày tỏ tâm ý của mình.
Đường Tuấn liếc nhìn Tiêu Phàm, hơi gật đầu: “Cảm ơn, tôi sẽ quý trọng nó.”
“Chậc, cũng không phải phụ nữ, nói mấy lời này làm gì,” Tiêu Phàm chậc lưỡi, trêu chọc: “Nếu muốn cảm ơn, cuối tuần này trong hội nghị quảng cáo do Dạ thị tổ chức, xin giám đốc Đường hạ thủ lưu tình nhé.”
“…” Đôi mắt lạnh lùng của Đường Tuấn chợt lóe một tia giãy giụa, mà Tiêu Phàm đang trong trạng thái hưng phấn không hề để ý.
Ba ngày trước khi hội nghị cử hành.
Tiêu Phàm vừa mới đi tới cửa phòng tổng giám đốc thì nghe thấy bên trong truyền ra tiếng tranh cãi kịch liệt.
“Không! Tôi kiên quyết không đồng ý!”
“Duy Mặc, bình tĩnh một chút, đây là vì lợi ích của công ty.”
“Vì lợi ích công ty mà có thể giả mạo dề án của người khác ư!”
“Không phải giả mạo… Dù sao lúc lên kế hoạch chẳng phải cậu cũng tham gia sao?”
“Những phần quan trọng đều là do Lăng Trần làm!”
“Tôi biết… Duy Mặc, cậu cũng thấy đấy, sau khi Lăng Trần đi rất nhiều công ty hợp tác với chúng ta đều duy trì thái độ xem xét có nên tiếp tục hợp tác không. Nếu có thể lấy được quảng cáo đồng hồ cho Dạ thị, cũng rất có lợi cho việc tạo dựng danh tiếng của cậu.”
“Vậy cũng không thể dùng thủ đoạn lừa gạt để đạt được…”
“…”
Tiêu Phàm xoa tai, do hắn nghe lầm ư, thế nào mà Sầm Duy Mặc dịu dàng nghe lời lại biết tranh cãi với ông chủ?
Nghi hoặc gõ cửa vào, chỉ thấy Sầm Duy Mặc đôi mắt đỏ ửng đứng trước bàn, Phương Tiềm cũng là vẻ bất lực.
“Khụ… Sao thế?”
Sau khi hỏi qua, Tiêu Phàm cũng rõ từ đầu đến cuối chuyện. Quảng cáo đồng hồ cho Dạ thị vốn do Lăng Trần phụ trách, sau Lăng Trần từ chức, SA lại làm thêm mấy phương án đấu thầu mới, nhưng khi so sánh thì kế hoạch trước của Lăng Trần, bất kể từ góc độ ý tưởng hay phương pháp thực hiện đều cao hơn một bậc. Ý của Phương Tiềm là hy vọng Sầm Duy Mặc giảo mạo người thiết kế của kế hoạch đi tham gia hội nghị quảng cáo của Dạ thị.
Tiêu Phàm thầm nhíu mày, hắn có thể hiểu suy tính của công ty, nhưng về tâm lý lại không thể chấp nhận: “Phía Lăng Trần thì sao, nếu cậu ấy truy cứu thì xử lý thế nào?”
“Tôi đã trao đổi với Lăng Trần, cậu ta cam đoan sẽ không ý kiến,” Phương Tiềm thở dài, nhẹ vỗ vai Sầm Duy Mặc: “Thực lực của cậu không kém, lần này không phải thiết kế quảng cáo của cậu không tốt, nhưng thời gian quá gấp, suy nghĩ phân tích không đầy đủ bằng Lăng Trần. Duy Mặc, hợp đồng với Dạ thị rất quan trọng với công ty, là minh chứng cho việc nhân viên SA có ra đi vẫn có thể duy trì tiêu chuẩn như trước.” Phương Tiềm vừa tận tình khuyên bảo, vừa liếc mắt ra hiệu cho Tiêu Phàm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...