Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới

Ngày 32 – Cổ Mê Cung, Tầng 54

Trận chiến thứ ba. Chúng tôi vẫn đang bị cản trở bởi lũ Ma Sói ở tầng này. Nhưng chúng tôi đã giảm số lượng của chúng khá nhiều. Chỉ còn lại 20 kẻ thù, chúng tôi sẽ có thể vượt qua được và tôi chắc chắn có thể đi đến tầng thấp hơn ở đây, đến nơi Haruka-kun đang đợi.

「Hôm nay chúng ta dừng ở đây nhé. Tớ không nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng để đề phòng, hãy xây dựng căn cứ ở đây.」

「 「 「 「 「C~ê.」」」」

Và cuối cùng chúng tôi đã đánh bại được chúng, quét sạch toàn bộ Ma Sói ở tầng này.

「Những người có nhiệm vụ chuẩn bị bữa ăn, tập hợp lại! Tớ sẽ lấy thịt ra, nhanh lên và cắt rau nào.」

「Tớ xong việc ở đây rồi, đưa rau cho tớ đi.」

「Đây là thịt. Là thịt. Một miếng thịt nhiều thịt.」

Có vẻ như không có ai bị thương nặng. Mặc dù chúng tôi có nhiều người bị thương nhẹ, nhưng chúng tôi đã nướng Nấm HP rồi nên chắc không có vấn đề gì.

「 「 「 「Chúng ta đói và mệt quá!」」」」

Lần này chúng tôi đã thực hiện rất nhiều thao tác, đột phá bầy Ma Sói, chia cắt và đánh chúng từ hai bên sườn, sau đó tiêu diệt kẻ thù bị bao vây, nên việc mọi người mệt mỏi sau khi chạy loanh quanh quá nhiều là điều đương nhiên. Nhưng dù vậy, chúng tôi đã đánh bại được tất cả bọn chúng. Cuối cùng. Cuối cùng, chúng tôi sẽ có thể tiến về phía trước.

Lều dường như đã được dựng sẵn nên trước tiên chúng tôi cho các bạn nam ăn và đưa họ đi nghỉ vì họ có vẻ kiệt sức nhất. Dù sao thì cũng đến giờ ăn rồi.


「Cuối cùng chúng ta cũng đã lên được Tầng 55.」

「 「 「 「Choảng với bọn Ma Sói mất nhiều thời gian quá.」」」」

Thực tế là chúng tôi đã dành trọn 2 ngày ở tầng này. Những kẻ thù mới sẽ còn mạnh hơn nữa, nhưng chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiến về phía trước. Cho dù có mất bao nhiêu thời gian đi chăng nữa, Haruka-kun vẫn đang một mình chiến đấu với lũ quái vật ở các tầng thấp hơn, cố gắng lên mặt đất, vì vậy chúng tôi phải đi.

Shimazaki-san và những người khác đã vượt qua Lv 90. Tốc độ thăng cấp của họ vượt xa những người khác. Điều đó có nghĩa là Haruka-kun vẫn đang chiến đấu. Một mình cố gắng trèo lên mặt đật.

Trước khi đi ngủ, chúng tôi tổ chức một cuộc họp. Trên thực tế, đây chỉ là một cuộc tụ tập chỉ dành cho nữ sinh.

「Những con đó là 『Trâu Gai Lv55』 phải không?」

「Một đàn trong số chúng. Cả một bầy gia súc đầy gai nhọn đang hung hãn.」

「Tầng 55 không có Boss, nên chúng ta chỉ cần tấn công như thường lệ, tiêu diệt từng kẻ một.」

「Hừmm, chẳng phải sẽ có một sự hoảng loạn lớn khi chúng ta lại bị chia cắt sao?」

Đúng, đó là điều đã diễn ra trong trận chiến đầu tiên của chúng tôi với Ma Sói, điều này buộc chúng tôi phải rơi vào thế phòng thủ thuần túy, khiến chúng tôi không thể phản ứng kịp thời.

「Hay là trước tiên chúng ta lập đội hình phòng thủ rồi phân tán chúng nhé?」

「Eeee? Chúng ta sẽ không bị bao vây chứ? Ngay khi chúng ta ngừng di chuyển? Cuối cùng chúng ta sẽ phải chiến đấu với một trận chiến phòng thủ khác?」

「Nhưng những con trâu đó có vẻ nhanh lắm á? Đội hình phòng thủ cuối cùng sẽ trở thành mục tiêu hoàn hảo cho cuộc giẫm đạp của chúng.」

「「「「Không đời nào.」」」」

Đúng vậy, quái vật ở tầng tiếp theo cũng đang di chuyển theo bầy. Thay vì chiến đấu với chúng theo bầy, tôi muốn giảm số lượng của chúng bằng cách chiến đấu tự do. Nhưng chia ra cũng nguy hiểm.

Bỏ chuyện đó sang một bên, đã 1 tháng kể từ khi chúng tôi đến thế giới này. Nhưng có lẽ chúng tôi mới bắt đầu đánh nhau được nửa tháng thôi nhỉ? Mọi người dần quen với chiến đấu và bắt đầu hiểu chiến lược.

Nhân tiện, mấy bạn nam, những người hầu như không nói một lời nào trong các cuộc gặp của chúng tôi, lại hành động với sự hiểu biết hoàn hảo về chiến thuật khi trận chiến bắt đầu. Nhưng trong giai đoạn lập kế hoạch... Họ không làm gì cả.

Nhóm của Oda-kun rất giỏi trong việc đọc diễn biến trận chiến, nên họ rất giỏi trong việc ngăn chặn và phản đòn kẻ thù...... Nhưng trong khi thảo luận, họ chỉ hòa mình vào không khí.

Nhóm Đồ Ngốc của Kakizaki-kun rất linh hoạt và có khả năng thích ứng với mọi tình huống, hợp tác đúng mực với những người khác trong khi dường như làm theo ý họ... Nhưng trong các cuộc thảo luận, họ vô dụng.

「 「 「 「Mấy bạn nam nghĩ sao?」」」」


「Ý cậu là gì? Chúng đến thì giết chúng thôi? Còn nếu chúng không đến thì tiêu diệt từng con một?」

「Chỉ cần đối phó với kẻ thù tùy thuộc vào cách chúng hành động? Chỉ vậy thôi mà?」

Khả năng lập kế hoạch... Oda và Kakizaki đều linh hoạt và nhanh trí, nhưng tất cả đều xoay quanh trận chiến.

Ngược lại, các nữ sinh sẽ sụp đổ khi một kế hoạch không thành công, vì nhiều người trong số họ có cách xây dựng phòng thủ, đánh rồi bỏ chạy hoặc tuyến sau.

Điều này gây khó khăn cho việc xây dựng một kế hoạch. Và nó xảy ra mọi lúc.

「Lần này tớ muốn tổ chức đội hình chéo, để chúng ta có thể tránh xa kẻ thù trong khi giảm số lượng của chúng, mấy cậu nghĩ chúng ta có thể làm được không?」

「Chúng ta có đủ người không? Có hơn 80 kẻ địch lận đó? Không phải chúng sẽ vượt qua sao?」

「Đúng vậy, khi con cuối cùng của đàn vượt qua chúng ta, chúng ta sẽ đuổi theo chúng và xoay đội hình, trong khi bao vây chúng một nửa, giữ nguyên đội hình chéo, và sau đó tránh sang một bên khi chúng quay lại.」

「 「 「 「Matador à?」」」」

Đúng vậy, chiến thuật Matador. Dần dần hạ gục kẻ thù mà không gặp phải đòn tấn công trực diện của chúng.

「Nhưng trong trường hợp đó, chúng ta sẽ quá căng thẳng để có thể xây dựng một đội hình phòng thủ thích hợp.」

「Nhưng còn người bảo vệ phía sau thì sao? Chẳng phải việc chạy vòng quanh sẽ khiến hậu phương mất tác dụng sao?」

Mọi thứ trở nên quá khát máu để có thể gọi đây là cuộc tụ tập của các nữ sinh, nhưng dù vậy, đó là cách tốt nhất để các cô gái chúng tôi xây dựng chiến lược.

Trong khi đó, các nam sinh nóng lòng chờ chúng tôi hoàn thành nhanh hơn.


Haruka-kun đã liều mạng để cứu mạng sống của mọi người có mặt ở đây, vì vậy tôi cũng sẽ làm như vậy và bảo vệ từng người trong số họ.

Chuyện này chẳng có ý nghĩa gì trừ khi tất cả chúng tôi đều sống sót và khỏe mạnh rời khỏi đây.

Nếu không thì mọi người đã lao vào kẻ thù rồi.

Đây vẫn chỉ là Tầng 54 thôi. Haruka-kun ở xa hơn nữa.

Cậu ấy đang chiến đấu trong những điều kiện khắc nghiệt hơn nhiều, với những kẻ thù hung dữ hơn nhiều khi cậu ấy tìm đường lên mặt đất.

Trên thực tế, nếu một nhóm kẻ thù Lv 80 hoặc Lv 90 lao vào chúng tôi ngay lúc này, chúng tôi sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức.

Tuy nhiên, cậu ấy vẫn tiếp tục chiến đấu ở các tầng thấp hơn. Tất cả một mình.

Thành thật mà nói, tôi muốn lao đến bên cậu ấy ngay lập tức, nhưng tôi vẫn còn quá yếu.

Tôi sẽ không làm được.

Vì vậy, chúng tôi chỉ cần tiếp tục, để chào đón cậu ấy trở lại sớm hơn ít nhất một tầng. Tất cả cùng nhau.

(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận