Một nụ cười quỷ dị xuất hiện trên khóe môi Minh Lãng.
--------------------
Quý Thần Ly ngồi xổm trên quốc lộ hoang tàn vắng vẻ khóc thật lâu.
Khi Đào Nguyên chạy đến nàng còn đang gục đầu vào gối khóc, bất động như tảng đá, Đào Nguyên thiếu chút nữa không tìm thấy nàng.
"Ha ha, khóc đủ rồi thì lên xe, xem tỷ xử lý em thế nào?" Xe máy Đào Nguyên dừng trước mặt Quý Thần Ly.
Cô vì Quý Thần Ly không nghe lời mình, cố chấp muốn kết hôn với Minh Lãng nên hai người cãi nhau một trận, chiến tranh lạnh đã hơn một tuần.
Đào Nguyên không có những ký ức kia của Quý Thần Ly, chỉ nghĩ rằng đứa nhỏ mà mình bảo vệ suốt từ nhỏ đến lớn bị khi dễ, nên trốn một mình ở nơi không người khóc nhè.
Quý Thần Ly ngẩng đầu, mặt dàn dụa nước mắt, hoài nghi nhìn khuôn mặt quen thuộc đang xuất hiện trước mặt mình.
Nàng sợ rằng mình đang nằm mơ, sợ không để ý tỉnh mộng, Đào Nguyên cũng biến mất, lau khô nước mắt đứng lên, ôm chặt Đào Nguyên không buông.
"Tỷ..."
"Tỷ đã nói với em bao lần cái tên Minh Lãng kia là đồ khốn nạn, muốn em đừng kết hôn em lại không nghe, bây giờ chịu khổ đã sáng mắt ra chưa?" Đào Nguyên giang tay ôm Quý Thần Ly, vỗ nhẹ lưng nàng như dỗ hài tử: "Được được, Thần Thần đừng khóc, cùng tỷ về nhà, đất trời nơi nào chả có hoa thơm, chúng ta sau này sẽ tìm người tốt hơn Minh Lãng gấp trăm ngàn lần!"
Quý Thần Ly cơ bản không nghe rõ Đào Nguyên nói cái gì, chỉ cần nghe giọng nói Đào Nguyên rõ ràng bên tai cũng đủ khiến mũi nàng chua xót: "Tỷ, em rất xin lỗi."
Nàng thiếu Đào Nguyên đâu chỉ một câu "rất xin lỗi", thứ nàng thiếu Đào Nguyên cả hai đời này cũng không đền đáp nổi.
"Em biết lỗi rồi là tốt, về sau nghe lời tỷ, đừng chọc tỷ tức giận là được." Đào Nguyên lại vỗ vỗ lưng Quý Thần Ly, "Chúng ta mau về thôi, trong viện có mấy nhóc con nửa đêm hay đá chăn, tỷ phải về đắp chăn lại cho tụi nhỏ, bằng không ngày mai kiểu gì cũng cảm mạo."
Viện trưởng cô nhi viện hai năm trước qua đời, cô nhi viện này nằm trên mảnh đất không ai quản lý, viện trưởng mất một thời gian cũng không có ai đến tiếp nhận, mắt thấy mấy hài tử sắp không nơi nương tựa, Đào Nguyên không đành lòng nhìn mấy đứa nhỏ chịu khổ, dứt khoát tự mình tiếp quản cô nhi viện, trở thành tân viện trưởng.
"Vâng!" Quý Thần Ly gật đầu thật mạnh.
Nàng ngồi sau xe Đào Nguyên, ôm eo Đào Nguyên, ngực tựa sát vào lưng Đào Nguyên, nàng đến bây giờ vẫn không tin đây là sự thật, Đào Nguyên thật sự sống sờ sờ đứng trước mặt mình.
Ông trời đối với nàng không tệ, cho nàng cơ hội thứ hai, có lẽ để nàng có thể chăm sóc tốt người nàng quan tâm.
Trong trí nhớ của Quý Thần Ly, đã rất lâu rồi nàng không quay về cô nhi viện, đó là nơi khiến nàng nhớ đến chuyện thương tâm.
Sau khi Đào Nguyên chết Quý Thần Ly đã quyên tiền mở một quỹ từ thiện rồi tìm người quản lý nó.
Nàng không có can đảm tự mình làm.
Còn trong trí nhớ của Đào Nguyên, chỉ cần Quý Thời Ly không bận đóng phim, thời gian rảnh rỗi ngoại trừ đi lấy lòng Minh Lãng chính là đến cô nhi viện thay cô chăm sóc những hài tử không cha không mẹ.
Vậy nên Đào Nguyên lái xe máy phóng vù vù đến trước cổng cô nhi viện - nằm ở vùng nông thôn ngoại ô thành phố, tự nhiên cởi mũ bảo hiểm xuống xe, mà khi đó Quý Thần Ly vẫn ngồi yên trên xe thất thần nhìn biển hiệu cô nhi viện.
Đào Nguyên phát hiện Quý Thần Ly có điểm bất thường: "Thần Thần? Sao hôm nay em ngốc đầu ngốc não như vậy? Phát sốt sao?" Nói xong cô đặt tay lên sờ trán Quý Thần Ly, "Không có, nhiệt độ bình thường, em làm sao thế?"
Quý Thần Ly tỉnh lại, ho khan mấy tiếng, trèo xuống xe, ôm vai Đào Nguyên kéo cô đến cổng cô nhi viện, cười nói: "Không phát sốt, tỷ, sau này em sẽ không đi đâu nữa, em ở đây giúp tỷ."
"Thật sao? Em không chê mấy đứa nhỏ ở đây phiền phức đã là không tệ rồi."
Quý Thần Ly giả bộ tức giận, bướng bỉnh nói: "Em là loại người đó sao?"
"Nhỏ giọng lại, em đánh thức tụi nhỏ mất."
"Haha, đã biết, tỷ, em đói bụng, em muốn ăn mì trứng tỷ làm."
"Được, tỷ đi làm cho em, em lên lầu hai xem giúp tỷ mấy nhóc con đá chăn."
"Được!..."
Thế là Quý Thần Ly coi như định cư tại cô nhi viện của Đào Nguyên.
Nàng hiện tại còn chưa có nổi danh như lúc thành Ảnh hậu, nhưng cũng đã đóng qua mấy vai nữ ba nữ bốn trong mấy bộ phim truyền hình, mấy đứa nhóc trong cô nhi viện nhận ra nàng là minh tinh xuất hiện trên TV, mỗi lần nàng tới đây đều đến vây quanh nàng.
Quý Thần Ly hiện tại rảnh rỗi, không có ý định khác, công việc hàng ngày của nàng chính là chăm sóc cho mấy hài tử.
Người đại diện gọi cho nàng rất nhiều lần, nàng bị quấy rầy phiền đến không chịu được, dứt khoát tắt điện thoại.
Da dẻ trước đây nàng rất quý trọng giờ cũng chẳng để tâm chăm sóc, ngày ngày đeo tạp dề rách để mặt mộc, rửa mặt đánh răng dùng nước máy trong cô nhi viện.
Có lẽ là do tâm tình vui vẻ, nửa tháng sau làn da nàng ngày càng căng mịn, so với việc dùng đủ loại mỹ phẩm linh tinh trước kia hiệu quả còn tốt hơn.
Buổi sáng Quý Thần Ly rửa mặt xong thì đứng trước gương chải tóc, nói đùa với Đào Nguyên: "Tỷ, nước ở đây là nước thần sao? Thế nào mà em càng rửa da càng căng?"
Đào Nguyên ném quần áo bẩn của mấy hài tử vào máy giặt, cười mắng: "Vậy em rửa nhiều một chút, rửa cho bay luôn một lớp da đi!"
Quý Thần Ly đảo mắt, dùng dây buộc tóc cột tóc ra sau, nhân lúc rửa tay cố ý hất nước về phía Đào Nguyên: "Rửa bay được một lớp da em cũng tình nguyện!"
Hai người cười đùa một trận, sắp xếp cơm sáng cho bọn nhỏ, mấy đứa lớn thì đi học, mấy đứa nhỏ thì vào phòng khách xem hoạt hình, Đào Nguyên mới kéo tay Quý Thần Ly ra sân ngồi xuống: "Bây giờ em định thế nào?"
"Cái gì định thế nào?"
"Đừng giả ngốc với tỷ." Đào Nguyên nhéo tay Quý Thần Ly.
"Chính là người đó!"
"Ai cơ?" Quý Thần Ly biết rõ cố hỏi.
"Người đó đó."
"Rốt cuộc là ai cơ?"
Đào Nguyên banh mặt hầm hừ: "Lão bà của em!"
Quý Thần Ly mất vài giây mới hiểu Đào Nguyên đang nhắc đến Minh Lãng, đừng nói, hiện tại nàng và Minh Lãng là bạn đời hợp pháp, Đào Nguyên gọi thế này đúng là không sai, chính là...!Cái từ "lão bà" này phổ biến với dân mọi hơn, dùng trên người Minh Lãng cực kỳ không hợp, Quý Thần Ly suy ngẫm suy ngẫm, nhịn không được bật cười.
Đào Nguyên nhìn Quý Thần Ly cười đến không tim không phổi, mặt càng đen: "Cười cái gì? Chẳng lẽ em thật sự định sống cùng cô ta sao?"
"Sao có thể a." Quý Thần Ly chậm rãi thu lại nụ cười.
"Người ta là gia chủ Minh gia, loại người này chúng ta không thể chọc vào."
"Em biết rồi thì tốt." Đào Nguyên bưng từ trong bếp ra một rổ đậu que ra nhặt: "Nếu em đã suy nghĩ rõ ràng như vậy, sao mấy hôm trước còn bướng bỉnh? Giờ thì tốt rồi, hối hận cũng không kịp."
"Khi đó không phải là em còn trẻ chưa hiểu chuyện sao?" Quý Thần Ly cũng nhặt đậu que cùng Đào Nguyên.
"Còn nữa Minh tổng giám đốc người ta trong lòng đã có ý chung nhân, sao có thể nhìn trúng em.
Giờ mọi người vẫn còn đang chú ý, chờ nửa năm đến một năm nữa, dư luận đi xuống, em cùng cô ta ký giấy tờ ly hôn, đường ai nấy đi!"
Quý Thần Ly nói như tràn đầy tin tưởng, Đào Nguyên lại thầm lo lắng.
Mấy kẻ đó đều là kẻ có tiền, lòng dạ thâm sâu, có thể nghe Quý Thần Ly nói gì làm đó sao? Nhưng cô cũng không muốn đả kích Quý Thần Ly, chỉ thở dài nói: "Chỉ hy vọng là vậy."
Không có áp lực thời gian trôi qua rất nhanh, ở trong sân phơi nắng một lúc đã hết một ngày.
Buổi chiều, mấy đứa lớn vừa cười đùa vừa hò hét chói tai về nhà, đứng trong sân la hét, từng đứa từng đứa vừa ôm đùi Quý Thần Ly vừa thi nhau nói, ồn ào khiến nàng đau não.
"Stop!" Quý Thần Ly hô to một tiếng, bọn nhỏ rốt cuộc cũng yên lặng, nàng lau mồ hôi: "Từ từ từng đứa nói!"
"Quý a di...!ở cửa thật nhiều xe!"
"Đúng vậy đúng vậy, mấy xe kia trông rất sang trọng."
"Con còn thấy người ngồi bên trong, toàn thân mặc đồ đen đeo kính đen, giống mấy người trên TV như đúc!"
Mấy hài tử chưa từng gặp qua cảnh tượng kinh hách như thế bao giờ, đứa này một lời đứa kia một lời, hưng phấn lải nhải.
Quý Thần Ly nghe xong cảnh giác: "Xe?"
"Đúng vậy, thật nhiều xe!" Bé con buộc tóc hai chùm mặt đỏ bừng bừng gật gật đầu.
Quý Thần Ly khom lưng hỏi nữ hài: "Bối Bối, trong xe có phải có một tỷ tỷ xinh đẹp đúng không?"
"Con không biết." Bối Bối lắc đầu, "Nhiều xe quá, con nhìn không rõ."
Quý Thần Ly sững sờ một chút.
Mình không đi chọc phiền toái, chỉ sợ là phiền toái tìm đến tận cửa gây chuyện với nàng.
Đào Nguyên đi mua đồ ăn, Quý Thần Ly dỗ mấy hài tử ríu ra ríu rít đuổi về ký túc xá, bản thân thì dọn một cái ghế ra sân ngồi chờ, quả nhiên, vài phút sau Minh Lãng xuất hiện trước cửa cô nhi viện.
Cô nhi viện nằm ở thành cổ Hà Tây, khu phụ cận là mấy dân thường trụ lại phản đối phá bỏ và di dời nhà ở, lần này Minh Lãng tới mang vài chiếc xe, hơn chục vệ sĩ, người dân xung quanh chưa nhìn thấy cảnh này bao giờ, còn tưởng rằng cô nhi viện chọc phải ai, trốn trong nhà không dám ra, chỉ dám ghé mắt qua cửa sổ nhìn lén.
Quý Thần Ly cầm một nắm hạt dưa ngồi giữa sân cắn, miệng như súng máy, "bặc bặc bặc" nhổ vỏ đầy đất, Minh Lãng đến trước mặt nàng, vừa vặn che mất mặt trời trên cao, Quý Thần Ly làm như không nhìn thấy, "bặc" một cái, hai vỏ hạt dưa rơi trúng chân Minh Lãng.
Minh Lãng lùi về sau hai bước, khẽ cau mày, rồi lại giãn ra: "Em định ở đây đến khi nào?"
Quý Thần Ly đến mí mắt cũng không thèm nâng, tiếp tục cắn hạt dưa.
"Chúng ta đã kết hôn."
Quý Thần Ly vẫn không thèm ngước mắt.
"Cha mẹ muốn gặp em."
Nàng có động thái khác.
Cắn hạt dưa miệng khô, cầm cốc trà dưới đất lên uống một ngụm.
Minh Lãng luôn cao cao tại thượng, trước nay chỉ có cô muốn nghe người khác nói hay không, không đến lượt người khác làm lơ mình, huống chi còn muốn giữ thể diện trước mặt mấy cấp dưới đằng sau, vì thế sắc mặt bắt đầu khó coi, mấy vệ sĩ đằng sau cũng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cúi hết đầu xuống, tận lực giảm đi sự hiện diện của mình.
"Quý Thần Ly, tôi không hiểu." Giằng co hồi lâu, Minh Lãng lại nói: "Kết hôn là em đề nghị."
Minh Lãng rất ít khi nói nhiều, người bên cạnh cô đều là một đám biết nhìn mặt đoán ý, một ánh mắt một biểu cảm lập tức có thể hiểu thông ý tứ của cô.
Biểu hiện như vậy cũng coi như là giữ đủ thể diện cho Quý Thần Ly, vậy nên Quý Thần Ly cũng tốt bụng mà thưởng cho cô một cái mặt mũi, mí mắt rốt cuộc cũng cử động, nghiêng mắt nhìn: "Tôi nghĩ thông suốt rồi, Minh Lãng, cô yêu người khác, tôi cũng không muốn buộc dây treo cổ trên người cô nữa.
Tài sản của chúng ta trước kết hôn đã đi làm công chứng, chỉ cần cô đồng ý ký giấy ly hôn, cô yên tâm, một xu của cô tôi cũng không cần."
Quý Thần Ly nói một hơi còn nhiều hơn so với Minh Lãng nói trong nửa giờ, nói xong miệng đắng lưỡi khô, lại cầm cốc trà lên uống một ngụm.
Đáng tiếc lời nàng nói như muối bỏ biển, Minh Lãng làm như không nghe thấy, đạm nhiên nói: "Cùng tôi trở về."
Quý Thần Ly bị chọc giận đến tức cười.
Vô ích, nàng không muốn khuyên trâu không ăn cỏ, chỉ tổ phí lời, nàng cũng không muốn lãng phí thời gian với Minh Lãng, trực tiếp cự tuyệt: "Đây là nhà tôi, tôi không đi đâu cả."
Một nụ cười quỷ dị xuất hiện trên khóe môi Minh Lãng.
Nếu không phải nàng đã từng quan sát Minh Lãng trong nhiều năm, suýt chút nữa nàng đã không chú ý tới..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...