"Thần Ly, tôi chính là vợ em...."
——————————
Minh Lãng nhìn sườn mặt Quý Thần Ly, vừa vặn đối mặt với ánh mắt lãnh đạm của nàng.
Cô như phát hiện chuyện gì rất thú vị, khoé môi cong lên, hài hước nói: "Tôi đều là A Lãng của em, ôm một chút thì có sao?" Được một tấc lại muốn tiến một thước, tay Minh Lãng lại tăng thêm sức bóp eo Quý Thần Ly.
Nàng cũng không muốn nói mấy lời vô nghĩa, thừa dịp Minh Lãng không đề phòng trực tiếp nhấc chân đạp lên mu bàn chân cô.
"Đau~~~~~!" Lực đạo chân Quý Thần Ly không biết nặng nhẹ, Minh Lãng đau đến hít hà một hơi, vẻ mặt đau khổ oán giận, "Thần Ly, tôi chính là vợ em..."
Quý Thần Ly nghe xong suýt chút nữa bị nước miếng của mình làm cho sặc chết, "Minh Lãng, cô bị yêu ma quỷ quái gì bám vào người vậy?"
"Hả?" Minh Lãng hiển nhiên không hiểu ý của nàng.
"Cứ như bị thần kinh." Quý Thần Ly cảm thấy lực trong tay Minh Lãng lỏng xuống, thoát khỏi lòng ngực cô.
"....." Minh Lãng ho khan hai tiếng, thần sắc khôi phục như thường, "Đi thôi, tôi ở Mông Cổ cố ý tìm đầu bếp lại đây, thủ nghệ làm thịt dê nướng nguyên con rất xuất sắc, chờ lát nữa em nếm thử." Minh Lãng suy nghĩ vừa rồi lặng lẽ sờ tay Quý Thần Ly, dù là mùa đông thì cái tay kia cũng quá lạnh.
Thịt dê ôn bổ, ăn lúc này là vừa khéo.
Nơi Quý Thần Ly và Minh Lãng đứng không phải nơi hẻo lánh, người đến người đi đều có thể nhìn thấy.
Những người này ưa buôn dưa, Quý Thần Ly không muốn nháo với Minh Lãng xảy ra chuyện gì lại cho mấy người đó có thêm chuyện để nói, đành phải đi theo Minh Lãng cùng đi hỗ trợ.
Quý Thần Ly kỳ thật không thích ăn thịt dê, nàng chịu không nổi cái mùi tanh của thịt dê.
Người xưa nói ngư dương vi tiên, nhưng hai thứ nguyên liệu nấu ăn này một cái tanh một cái mùi, Quý Thần Ly đều ngửi không quen, nói chi đến chuyện thưởng thức.
Nhưng Minh Lãng thích ăn thịt dê nàng có biết, còn đặc biệt thích uống canh thịt dê, huyết thuỷ lọc sạch sẽ, dùng lửa nhỏ vừa đủ ninh vài giờ, hầm ra canh dê màu sắc mát lạnh, hương vị thuần hậu.
Trước đây khi Quý Thần Ly không có việc gì làm cũng học làm, bóp mũi hầm, hầm xong trong phòng đều là mùi tanh, thông gió phải quạt bốn ngày mới bay hết mùi.
Đến nỗi cái nồi canh kia, sau đó cũng đổ đi - Quý Thần Ly ở Minh gia một năm, cơ hội nhìn thấy Minh Lãng chỉ có ngày lễ trong năm.
Nhất là kết hôn mấy năm đầu, mấy tháng không thấy người là chuyện bình thường.
Khi đó Quý Thần Ly đã dần rời khỏi giới giải trí lui về ở ẩn, một người một mình trong cái toà nhà lớn như vậy, đành phải tự mình tìm niềm vui tiêu khiển thời gian, mà niềm vui của nàng gần như đều có quan hệ với Minh Lãng.
"Cẩn thận!" Đương lúc Quý Thần Ly còn đang hãm sâu trong hồi ức của mình, Minh Lãng đột nhiên nắm lại vai nàng, ôm nàng lùi lại hai bước.
Lưng nàng chạm vào ngực Minh Lãng, lúc này nàng mới hồi phục lại tinh thần.
Hoá ra trước mặt là cột đèn, đi thêm một bước là đụng phải.
Trên mặt Quý Thần Ly thoáng ngượng ngùng, vội vàng thoát ra khỏi vòng tay Minh Lãng, "Cảm...!cảm ơn."
Minh Lãng lại cười, "Nghĩ gì mà chuyên chú như vậy."
"Không có gì." Quý Thần Ly chỉnh lại thần sắc.
Hai người đi bộ không xa, đối diện là nơi mọi người mở tiệc ăn uống BBQ.
Bàn ghế đã được sắp xếp ổn thoả, vài người đang xúm lại xiên thịt, ở cái bàn dài bên cạnh đang có một nhóm người vây quanh, hình như đang đánh bài Poker gì đó, chơi còn rất vui vẻ.
Phong Thái cũng ở trong đó, cô là một trong mấy người chơi, khoa chân múa tay phát biểu, nói đến kích động thì liếc mắt thấy Quý Thần Ly, hưng phấn vẫy tay với nàng, "Thần Ly tỷ em ở đây! Mau tới đây!"
Phong Thái cười sảng khoái đến độ hở hết cả hai hàm răng trắng sáng, hai mắt cong cong híp lại thành sợi chỉ.
Quý Thần Ly bị nụ cười của Phong Thái cảm nhiễm, tâm tình tốt lên không ít, nhanh chân đi đến bên cạnh Phong Thái, phấn chấn tinh thần đáp lời: "Tới!"
Nàng vừa đến bên người Phong Thái thì đã nghe cô nghiêm trang nói: "Tôi là Thần Chức, vòng này ai giết tôi tôi sẽ giết lại người đó, Nhà Tiên Tri vòng tiếp theo nhất định phải kiểm nghiệm số 5, xong."
Thấy Quý Thần Ly lại đây, kịch vụ Tiểu Nguỵ thức thời lập tức dọn hai cái ghế đến bên cạnh Phong Thái.
Quý Thần Ly nói cảm ơn, ngồi xuống cái ghế cạnh Phong Thái, kề tai hỏi nhỏ: "Chơi Ma sói sao?"
"Thần Ly tỷ chị cũng biết à?" Phong Thái một bên nghe người chơi phát biểu, một bên nhỏ giọng nói: "Nếu không lượt tiếp theo chị chơi một phen? Chị biết không, giờ trò này đang rất thịnh hành."
"Chị không chơi, mọi người chơi đi." Quý Thần Ly xua tay, dù gì trò Ma sói này nàng cũng không xa lạ.
Kiếp trước trò này đột nhiên phổ biến đại giang nam bắc, vừa khéo khi đó phát sóng trực tiếp đang thịnh hành, mấy nhà đài tranh nhau làm chương trình tống nghệ chơi Ma sói.
Quý Thần Ly lúc trước để tuyên truyền điện ảnh cũng tham gia vài lần, nàng đại khái là gà mờ, lại dễ tin người khác, trên bàn chơi thường bị người khác xoay như chong chóng, nhưng ngồi quan sát người khác nói dối thật ra rất thú vị.
Chơi xong chủ trì hỏi cảm thụ của Quý Thần Ly, nàng cười trả lời: "Trò chơi này quả thực chính là khảo vấn nhân tính."
Kịch vụ Tiểu Nguỵ dọn hai cái ghế lại đây, Quý Thần Ly cho rằng anh ta sẽ ngồi một cái, sau đó Minh Lãng ngồi xuống bên cạnh nàng, nàng mới hậu tri hậu giác biết được vì cái gì muốn dọn ra hai cái ghế dựa.
Đại lão bản ngồi xuống, trên bàn lập tức quy củ lên, ban đầu mấy người chửi má nó mắng tổ tông ông bà đều im lặng, một đám lên tiếng cứ như bảo bảo ngoan ngoãn phát biểu, rất buồn cười.
Nhìn trong chốc lát, Minh Lãng ghé vào tai Quý Thần Ly nói nhỏ: "Số 3 số 7 và số 9 đang nói dối."
Quý Thần Ly bĩu môi, số 9 ván trước mới nói mình là Nhà Tiên Tri, nàng ngồi bên cạnh nghe, nói rất thật, nhìn thế nào cũng không giống nói dối, vì thế châm chọc nói: "Lão Mã cũng có lúc bị vấp."
Có thể do bầu không khí xung quanh quá tốt, bức tường thành dày đặc giữa Thần Ly và Minh Lãng cũng mỏng đi vài phần, Minh Lãng đối với chuyển biến như vậy trong lòng vô cùng kinh hỉ, trên mặt lại không biến sắc, hỏi lại: "Chẳng lẽ tôi già sao?"
Phong Thái không hiểu phong tình, chỉ cảm thấy hai vợ chồng Quý Thần Ly và Minh Lãng đang ve vãn đánh yêu, thuận miệng tiếp một câu: "Quả nhiên phụ nữ đều sợ già, ngay cả Minh tổng cũng không ngoại lệ a."
Quý Thần Ly bất mãn mà đá nhẹ chân ghế của Phong Thái, "Tập trung chơi đi, chưa tới lượt em phát biểu đâu em nói làm gì."
Phong Thái rụt cổ tập trung lại vào trò chơi, Quý Thần Ly nhìn không chớp mắt toàn bộ quá trình cho đến khi thường dân bị tàn sát hết, trò chơi kết thúc, Ma sói quả nhiên là số 3 số 7 và số 9.
Quý Thần Ly ngẫm lại vừa rồi mình còn cười nhạo Minh Lãng, trên mặt bắt đầu ửng đỏ.
Bây giờ mọi người đang thảo luận lại ván chơi vừa rồi, bàn tán xôn xao như cái chợ, Minh Lãng đột nhiên lợi dụng lúc hỗn loạn nói vào tai Quý Thần Ly: "Tôi không sợ già."
"Tôi sợ già đi một mình."
Quý Thần Ly nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy trong ánh mắt Minh Lãng như đang có chuyện gì rất đau thương.
"Ai Thần Ly tỷ, chị có chơi không?" Phong Thái kéo cổ tay Quý Thần Ly hỏi, vì vậy lực chú ý của nàng chuyển dời đến nơi Phong Thái.
Nàng chỉ cho rằng Minh Lãng giả vờ thâm trầm, cũng lười phản ứng, suy nghĩ, quyết định gia nhập chiến cuộc, "Được a! A Thái em ngồi cạnh chị đi, em chơi quá kém, để chị cho em xem cao thủ chơi thế nào!"
Quý Thần Ly gia nhập, không mời Đại lão bản có hơi kỳ cục.
Nhưng bộ dạng Minh Lãng như kia khiến người sống không dám động vào, một đống người nhìn nhau ta đùn ngươi đẩy không dám mở miệng.
Cuối cùng có một nhân viên gan lớn hỏi, không nghĩ tới Minh Lãng lập tức gật đầu đáp ứng.
Minh Lãng là Đại lão bản, làm Thường dân không ai giám giết, làm Ma sói cũng không ai dám giết, chơi mấy ván đều thắng, dần dần trò chơi cũng không còn gì thú vị.
Vừa khéo đến giờ cơm trưa, mọi người tản ra đi ăn nướng BBQ, trò chơi kết thúc.
Khi phân tán Phong Thái thiếu chút nữa là quỳ bái Minh Lãng: "Minh tổng đúng là trời sinh để chơi Ma sói a!"
Quý Thần Ly khinh thường, "Còn không phải là ỷ vào mình là tổng tài không ai dám giết sao."
Phong Thái quay đầu khinh miệt nhìn Quý Thần Ly, "Thần Ly tỷ chị còn nói được sao, ai da, hoá ra chị cũng là gà mờ như em."
Quý Thần Ly: "......." Tiểu cô nương chờ tỷ tỷ đấy.
Ăn uống trò chuyện mãi đến tận chiều, rượu cơm no say, Quý Thần Ly vỗ bụng đi tản bộ, đi đến phía sau cái lều trại nào đó thì nghe được hai người phụ trách rửa chén đang nói chuyện phiếm.
"Ai, lúc trước ai nói Minh tổng đối xử không tốt với Quý Thần Ly? Đồn như thật, suýt nữa tôi cũng tin rồi!"
"Chỗ nào không tốt chứ? Chính là sủng đến tận trời đi.
Có cái gì ăn ngon uống ngon đều đưa đến miệng Quý Thần Ly đầu tiên, hỏi han ân cần, ôi chao cái sức lực ân cần kia...!Chỉ kém sủng nàng trong túi mang đi! A, anh từng thấy qua Minh tổng như vậy bao giờ chưa?"
"Tôi còn khó nhìn thấy Minh tổng được một lần, sao có thể biết trước đây Minh tổng là cái dạng gì? Nhưng hình như Minh tổng đối với người khác rất lãnh đạm, đúng không?"
"Chẳng trách Tạ Thanh Lam bị lưu đày, chậc chậc, vị Đại Phật này mà cũng dám đắc tội, không biết ai thổi tin đồn lung tung.
Nếu có người mà đối xử tệ với tôi như thế này, tôi nguyện ý gả cho nàng."
"Úi trời, nhưng anh là đàn ông, cứ nằm mơ mộng đẹp đi."
"Đàn....!đàn ông thì sao?"
Sau đó hai người chuyển đề tài tới vấn đề nam nữ, Quý Thần Ly nghe chỉ biết cười, hai tên đàn ông mỏ nhọn còn không biết xấu hổ mà xem thường phụ nữ, phụ nữ nào mà thèm đi dây dưa với bọn họ.
Quý Thần Ly đứng một lúc, chỉ nghe trong lều có tiếng "loảng xoảng", hình như bát đĩa rơi vỡ, sau đó thì không có động tĩnh gì.
Cẩn thận nghe lại, chỉ nghe được hai tên nam nhân vừa rồi run rẩy chào: "Minh....!Minh....!Minh tổng....."
"Mang đống bát đĩa đã rửa sạch này sang lều đối diện đi." Giọng điệu câu này của Minh Lãng, bình bình đạm đạm, không giống như đang tức giận.
Trong lều lại truyền đến một loạt tiếng động, hai người ôm rổ bát đĩa bỏ chạy.
Minh Lãng từ lều đi ra, quay người lại thì vừa vặn mặt đối mặt với Quý Thần Ly, trong tay còn bưng chén, trong chén đựng canh.
Quý Thần Ly cách hơi xa ngửi cũng biết đó là canh thịt dê.
"Minh Lãng, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, tôi không muốn chơi trò bí mật với cô, cô muốn làm gì?" Quý Thần Ly khoanh tay nhướng mày hỏi.
"Trời lạnh, em bệnh nặng mới khỏi, uống chút canh cho ấm người." Minh Lãng bưng chén sứ trên tay đưa cho Quý Thần Ly.
Quý Thần Ly cúi đầu liếc mắt bát canh, nước canh trong veo, mặt trên có ít hành thái nhỏ, trắng trắng xanh xanh, hoà với đốt tay thon dài của Minh Lãng, tựa như món ăn trong yến tiệc cung đình.
Nhưng Quý Thần Ly mỉa mai cười hai tiếng, "Minh Lãng, cô không biết tôi ăn thịt dê thì sẽ nôn sao?"
Minh Lãng hiển nhiên không nghĩ tới Quý Thần Ly sẽ nói như vậy, cô chỉ cảm thấy canh này hầm rất tươi ngon bổ dưỡng, chỉ muốn cho nàng cũng nếm thử.
Nhưng cô chưa từng nghĩ thứ mình thích không có khả năng Quý Thần Ly cũng sẽ thích, thậm chí có thể chán ghét đến cực điểm.
Nên cô cầm chén, đứng một chỗ không biết phải làm sao, giống như một đứa trẻ phạm lỗi.
Hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy, Quý Thần Ly rốt cuộc chịu không nổi, lên tiếng: "Không có chuyện gì tôi đi trước."
Chỉ nghe thấy Minh Lãng đứng sau lưng nàng nhỏ giọng gọi lại: "Hôm nay....!là sinh nhật em."
Cả người Quý Thần Ly chấn động..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...