"Minh Lãng, tôi theo cô bảy năm, cô đại nhân đại nghĩa, tốt xấu tha cho tôi con đường sống."
------------------
"Người đạt Nữ diễn viên xuất sắc nhất cho giải Kim Tượng năm nay chính là..."
Nhịp trống âm thanh dồn dập, ánh đèn sân khấu lập lòe, MC mặc trang phục diễm lệ đứng giữa sân khấu, tay cầm một tờ giấy to bằng lòng tay, đợi khoảng 10 giây, mới đọc to cái tên kích động lòng người.
"Hàn Hân Viễn!"
Màn ảnh chuyển sang một gương mặt diễm lệ động lòng người, tự nhiên trang nhã đứng dậy, gật đầu chào hỏi bốn phía, săn sóc ổn thỏa khách khứa cùng người xem, mới rời khỏi vị trí, bước lên sân khấu.
Người trao giải là Minh Lãng, máy quay đặc tả động tác cầm cúp của cô, ngón tay trắng nõn thon dài, móng tay được cắt tỉa chỉn chu gọn gàng, cầm tượng vàng rực rỡ, trao cho Hàn Hẫn Viễn đã lên sân khấu đứng chờ từ lâu, ánh mắt hai người giao nhau.
Đôi mắt của Minh Lãng quả thật có thể khiến người khác chết chìm trong đó.
Hiện trường sôi sục, fans hâm mộ kích động hô to tên Hàn Hân Viễn, TV tiếp sóng đem tiếng reo hò phóng đại lên gấp nhiều lần phóng vào tai Quý Thần Ly.
Quý Thần Ly ôm chai rượu nằm nghiêng trên sopha, hai mắt mờ mịt nhìn TV.
Nàng hơi say, hình ảnh trên TV càng thêm mông lung, nhưng đôi tay Minh Lãng kia bị ống kính đặc tả phóng đại lên vô số lần, hai cái tay kia Quý Thần Ly lén lút quan sát hằng vạn lần, mỗi một đường vân đều khắc sâu vào tim, nàng nghĩ giả vờ không nhận ra, nhưng không thể tự lừa dối chính mình.
Quý Thần Ly cười say khướt, mê mê hoặc hoặc đem cả bình rượu hướng lên miệng.
Nàng có lẽ đã quá say, miệng bình không như ý tiến vào miệng, suýt chút nữa đổ vào lỗ mũi, nàng điều chỉnh góc độ, rốt cuộc một ngụm lại một ngụm rượu đi xuống cổ.
Chất lỏng cay nồng kích thích như dao nhỏ đâm qua yết hầu, dạ dày bị thiêu đến bỏng rát, Quý Thần Ly ôm bình rượu cười to, vết chân chim nơi khóe mắt hằn lên từng vết một.
Nàng không còn trẻ, sớm đã không còn là ảnh hậu phong quang vô hạn của bảy năm trước, giới giải trí này là như vậy, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, Quý Thần Ly vừa vặn không may là sóng trước bị dập nát trên bờ cát.
Quý Thần Ly uống đến vui vẻ, khi còn đang ôm cái bình ngây ngô cười cười, cửa chính phòng khách đột nhiên bị bên ngoài kéo ra, một nữ nhân từ ngoài bước vào.
Cô liếc mắt Quý Thần Ly đang nằm xiêu xiêu vẹo vẹo trên ghế sô pha, hai mày nhíu lại, lướt qua nàng trực tiếp đi lên cầu thang phía tay phải, chân mới bước được một bậc thang, dừng lại, quay người về phía so pha, đứng trước mặt Quý Thần Ly.
"Cô uống nhiều." Giọng nói trước sau như một không chút gợn sóng chập chùng, lạnh đến tuyết cũng có thể rơi, gió lạnh tháng chạp so với thanh âm cô còn ấm hơn.
Ánh mắt Quý Thần Ly hướng lên cặp chân dài mặc quần tây trước mặt, gương mặt vài phút trước còn xuất hiện trên TV thình lình đập vào mắt nàng, môi mỏng khẽ mím, tinh xảo như được đúc tạc, hai hàng lông mày lộ vẻ sắc bén như có như không cũng là độc nhất vô nhị.
"Cô cũng tới uống?"Quý Thần Ly cười ha hả giơ lên bình rượu, "Rượu này đủ mạnh."
Mắt Minh Lãng liếc nhìn nhãn chai rượu, rượu Nhị oa đầu 50 độ, không đủ mạnh mới lạ.
Minh Lãng khom lưng đoạt đi chai rượu chỉ còn thấy đáy bình trong tay Quý Thần Ly, nhìn cũng không nhìn mà ném ra sau, cái chai loảng xoảng một tiếng, chuẩn xác rơi vào giữa thùng rác.
"Ngủ."
Mắt Quý Thần Ly lướt qua Minh Lãng, đau lòng nhìn nhị oa đầu trong thùng rác, chân trước chân sau đứng lên, đỡ cái đầu nghiêng đông nghiêng tây, lúc sau mới tìm được trọng tâm.
"Được, ngủ...!ngủ..." Nàng vươn tay định víu lấy bả vai Minh Lãng, Minh Lãng theo bản năng nghiêng người tránh đi, chân Quý Thần Ly lảo đảo, thân thể ngã khuỵu xuống sàn nhà.
Mắt Minh Lãng như hiện lên điểm ảo não, giơ tay lên muốn đi đỡ Quý Thần Ly, tới giữa không trung lại rụt trở về, giống như cọc gỗ chôn chân, khôi phục bộ dáng mặt lạnh tâm lạnh.
Quý Thần Ly quỳ trên sàn gạch lạnh lẽo, dạ dày hỏa thiêu hỏa liệu quặn đau, nàng gấp rút hít sâu mấy hơi, mùi tanh ngọt ngào trào ra khỏi cổ họng, máu tươi không kiểm soát được mà phun trào, hòa với vị chua chảy đầy ra đất, làm dơ cái sàn nhà cao cấp mà Minh Lãng thích nhất.
Sàn nhà này là năm đó Hàn Hân Viễn chọn kiểu gạch lát, người giúp việc quét tước chỉ sót một hạt bụi thôi, Minh Lãng đều nổi trận lôi đình, huống chi là hiện tại.
Quý Thần Ly nuốt xuống bọt máu còn sót trong miệng, thử dốc lực dùng khoang miệng đầy máu cười to, rốt cục giống con tôm luộc cuộn tròn ngã xuống vũng máu, bất tỉnh.
Ung thư dạ dày, đã được chuẩn đoán từ nửa năm trước.
Khi đó Minh Lãng đang cách ngàn dặm ngoài sa mạc theo Hân Viễn đóng phim, giữa hè, Thần Ly một mình một người trong bệnh viện cầm tờ giấy chuẩn đoán, mặt trời chói chang treo trên đầu, nàng ôm cánh tay lại tưởng lạnh đến phát run.
Nàng quay về.
Bảy năm trước, ảnh hậu đi một bước thì hàng vạn người đổ xô đi theo, giờ đây, đi một mình giữa phố xá sầm uất nhưng không ai nhận ra, biển quảng cáo poster khắp phố lớn ngõ nhỏ đều là Hàn Hân Viễn thanh lịch điềm tĩnh mỉm cười, hàng vạn ánh mắt nhìn chăm chú cô ta.
Thần Ly như con chó nhà có tang, không nơi nương tựa.
Vì vậy Thần Ly nhớ tới năm đó, khi ấy nàng cùng Minh Lãng mới kết hôn không lâu, lại giành được cúp Kim tượng Nữ chính xuất sắc nhất, cũng rầm rộ như thế này, quảng cáo đại ngôn ùn ùn kéo đến, nhất thời danh tiếng tăng vọt, khẩu trang kính râm đeo vài lớp mà vẫn bị người đi đường nhận ra.
Tỉnh lại, Quý Thần Ly đã ở bệnh viện, với bức tường trắng nhợt và nước khử trùng cay mũi, dù là phòng bệnh cao cấp trên tầng cao nhất của bệnh viện cũng không ngoại lệ.
"Tại sao kéo dài tới giờ mới đưa đi trị liệu? Đã bỏ lỡ thời điểm chữa trị tốt nhất rồi."
"Bác sĩ, mặc kệ ngài dùng cách gì, cũng phải chữa khỏi cho cô ấy."
"Tôi sẽ cố hết sức, nhưng hai phần ba dạ dày có lẽ phải cắt bỏ..."
Cánh cửa cách xa giường bệnh khép hờ, ngoài cửa hai người đang nhỏ giọng trò chuyện với nhau, ý thức Quý Thần Ly chưa hoàn toàn thanh tỉnh, nghe câu được câu chăng, đại khái là đang thảo luận bệnh tình của nàng, nhưng nàng một chút cũng không để ý.
Đời này Quý Thần Ly sống rất tùy tiện, không cha không mẹ, bằng hữu duy nhất mấy năm trước cũng đã chết, sợi dây liên hệ với thế giới này sợ chỉ còn Minh Lãng, hiện tại từ lâu đã thành có cũng được không có cũng chẳng sao.
Sống và chết, đối với nàng chỉ là có thể cử động và không thể cử động mà thôi.
Quý Thần Ly chán ghét mùi thuốc sát trùng bệnh viện, ngồi dậy rút kim truyền trên mu bàn tay ra, xốc chăn lên định xuống giường, Minh Lãng và bác sĩ một trước một sau đi vào, vừa vặn thấy cảnh này.
"Cô làm gì?" Minh Lãng cau mày hỏi.
Trong ấn tượng của Quý Thần Ly, thời điểm nữ nhân này và mình ở bên nhau lông mày ít khi giãn ra, vĩnh viễn là bộ dáng hận thù ngút trời, người không biết nếu nhìn bộ dạng như này của các nàng nào nghĩ ra được hai người là quan hệ lãnh giấy hôn thú, nghĩ là kẻ thù không đội trời chung còn tạm chấp nhận được.
"Về nhà." Quý Thần Ly nói.
"Tôi không nằm viện."
Minh Lãng đứng chắn trước mặt nàng.
"Không được."
Quý Thần Ly giương mắt xem nàng.
Vóc dáng hai người không khác biệt lắm, Quý Thần Ly so với Minh Lãng thì thấp hơn một centimet, đối chọi gay gắt, đều không phải kiểu người có tính khí tốt, bác sĩ bị kẹp giữa hai người, ngước lên, hèn nhát co đầu rụt cổ: "Quý tiểu thư, bệnh của cô yêu cầu ở lại bệnh viện để quan sát..."
"Tôi muốn xuất viện!" Quý Thần Ly lại nói, nói năng khí phách, không chút ngập ngừng.
"Không được." So với Quý Thần Ly đang giận dữ, Minh Lãng hiển nhiên bình tĩnh hơn nhiều, trên mặt một chút biểu cảm tinh tế cũng không lộ ra, đúng là kẻ quen ngồi bàn đàm phán, không nhúc nhích khí thế đã đè ép Quý Thần Ly.
Quý Thần Ly hai tay rũ xuống, nắm chặt mép quần của trang phục bệnh nhân, cắn răng giằng co với Minh Lãng vài phút, vẫn là bại trận, không một lời quay lại giường bệnh nằm xuống, thành thật mà đắp chăn đàng hoàng.
Mặt Minh Lãng giãn ra một chút, ánh mắt sắc cạnh cũng mềm hóa đi ít nhiều.
"Bác sĩ đi ra ngoài trước đi." Cô nói với bác sĩ đầu đang đổ đầy mồ hôi.
Bác sĩ như trút được gánh nặng mà nhẹ nhàng thở hắt ra, nói một tiếng, lòng bàn chân như bôi dầu, chớp mắt đã không thấy thân ảnh.
Phòng bệnh lại yên tĩnh, Quý Thần Ly và Minh Lãng bảo trì trầm mặc không nói với nhau một lời.
Minh Lãng đứng một lúc, rồi đến trước giường bệnh, lựa chọn từ ngữ cẩn thận hỏi: "Vì cái gì không nói?"
"Ly hôn đi."
Quý Thần Ly và Minh Lãng đồng thời mở lời, thanh âm hỗn điệp với nhau, phân không rõ là ai nói câu nào.
Minh Lãng nhìn chằm chằm mặt Quý Thần Ly: "Cô nói cái gì?"
"Ly hôn đi." Khóe miệng tái nhợt của Thần Ly cong lên yếu ớt, năm tháng lưu lại trên mặt nàng quá nhiều dấu vết, giống như trân châu bị mài mòn, sớm đã mất đi phong thái của năm đó.
"Tôi không đồng ý."
"Minh Lãng, cô xem tôi hiện giờ người không ra người quỷ không ra quỷ." Quý Thần Ly sờ sờ gương mặt đã không còn huyết sắc của mình, cười khẽ như tự giễu: "Minh Lãng, tôi theo cô bảy năm, bảy năm, Hàn Hân Viễn có bao nhiêu đao tôi đều thay cô ta chắn hết, cô đại nhân đại nghĩa, tốt xấu tha cho tôi con đường sống."
Quý Thần Ly trước mặt Minh Lãng chưa từng yếu thế, lần nào mà không như đá chọi đá.
Nhưng lúc này, nàng thật sự yếu đi, sức sống và sức chiến đấu của nàng đang héo úa với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, tựa như đóa hồng nở rộ đến giai đoạn cuối, gai trên thân khô héo, gió thổi qua cánh hoa bay tan tác không còn.
Minh Lãng đứng cạnh mép giường, không mở miệng nói chuyện, cô vội vàng đưa Quý Thần Ly đến bệnh viện, vạt áo dính máu của Quý Thần Ly, để lâu khô lại đã biến thành màu nâu, vạt áo khoác phiêu dật cũng cứng lại thành mảng, âm u đầy tử khí rũ xuống chân Minh Lãng.
"Năm đó kết hôn là cô yêu cầu." Minh Lãng nói.
"Tôi hối hận." Quý Thần Ly cười đến ngoan tuyệt: "Minh Lãng, chỉ cần cô có nhân tính thả tôi ra, tôi một cắc cũng không cần, chỉ cầu cô để cho tôi chết một cách thư thái."
Minh Lãng dường như rất sợ Quý Thần Ly nhắc tới từ "chết" này, trên mặt rốt cuộc có dao động, mày nhăn lại: "Cô sẽ không chết."
Quý Thần Ly cười cười, hiếm khi không phản bác Minh Lãng.
Có lẽ là làm cấp trên lâu rồi, Minh Lãng khờ dại cho rằng mình có thể nắm giữ hết thảy mọi việc của người khác, gồm cả sinh tử.
Quý Thần Ly bản thân nàng không nắm giữ được, Minh Lãng một người có thể nắm được sao? Đúng là nực cười.
"Cô sẽ không chết." Minh Lãng dừng một chút, lại nói: "Tôi cũng không cho cô đi."
Quý Thần Ly nhìn bóng dáng Minh Lãng rời đi, trăm ngàn lần cũng nghĩ không ra, lúc trước hôn nhân giữa nàng và Minh Lãng chỉ là một bên tình nguyện, giờ giá trị lợi dụng mình đã không còn, Minh Lãng phải không chút nào lưu luyến lấy chân đá văng nàng ra khỏi nhà mới đúng, thế nào mà người đề nghị ly hôn là mình, người không đồng ý lại là cô ta?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...