Chiến Lược Của Dân Kỹ Thuật FULL


Nhậm Giang Lâm tự động không để ý đến lời nói của Tiêu Việt, chỉ nhìn chằm chằm cái chăn tơ tằm trắng như tuyết và mấy dấu vết đen sì trên ga giường, nghĩ đến dấu chân vừa nãy trên áo choàng tắm của Diệp Cao Trì…
“Thói quen xấu này của cậu ở đâu ra vậy? Lúc ngủ không cởi quần áo không nói, giày cũng không cởi đã ngủ luôn?”
“Hả? Tôi quên mất.” Tiêu Việt nghe vậy cúi đầu, đôi giày thể thao Tiêu Hướng Địch bỏ tiền mua đi gần nửa ngày đã bẩn rất nhiều, còn dính ít bùn đất sau núi, “Đây là bình thường ở nhà kết thúc công việc mệt lử, nằm xuống ngủ liền, nào còn nhớ những thứ này.

Nhưng bây giờ xem ra, cũng may đi giày, nếu không thì ông đây sao có thể thoải mái đạp hắn như vậy…”
Nhậm Giang Lâm liếc nhìn Tiêu Việt, rõ ràng hơi ghét bỏ.
Tiêu Việt thấy thế ho nhẹ hai tiếng, sờ mũi giải thích: “Vừa nãy đúng là tôi mệt quá, nằm xuống là ngủ luôn.”
“Chỉ một lần này, lần sau không được như thế nữa.”
Tiêu Việt nghe vậy cười lên: “Ơ, lần sau vẫn có thể ngủ chung à?”
“…” Nhậm Giang Lâm tự biết mình lỡ lời, nhắm mắt lại nói: “Không có.”
“Được được được, không có lần sau không có lần sau.” Trong lòng Tiêu Việt vui vẻ, nói: “Nhưng vấn đề mấu chốt không ở đây, ông chủ lớn à, anh vẫn chưa giải thích vừa nãy là tình huống gì, đêm hôm khuya khoắt còn có người tới ôm ấp yêu thương?”
“…” Nhậm Giang Lâm nhíu mày, bỗng chốc không biết nên nói gì.
Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm cười nói, “Nếu không phải tôi tỉnh sớm, đêm nay ông đây đã phải mất zin cho một gã đàn ông rồi.”
“Không phải cậu đang muốn thử mùi vị của đàn ông sao?” Liếc nhìn dây lưng mở được một nửa của Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm cười khẩy nói.
“Thôi khỏi,” Tiêu Việt kéo chăn lau nước bọt trên mặt, “Mẹ nó, bị một thằng đàn ông cưỡi trên eo, còn bị gặm như thế, đã khiến tôi ghê tởm rồi.”
“Thật không?”
“Đúng vậy…” Nhưng vừa nói tới đây, Tiêu Việt bỗng nhiên nhớ vừa nãy hắn còn hôn Nhậm Giang Lâm, giờ nói ghê tởm… Nghĩ đến đây, Tiêu Việt vội vàng giải thích, “Không, tôi không nói anh, ý tôi là,”
“Nếu là lời thừa thì đừng nói.” Nhậm Giang Lâm không đợi Tiêu Việt nói xong, đã bỏ qua đôi mắt đối diện.
“Lời thừa thãi?” Thấy Nhậm Giang Lâm không muốn nói thêm, một hồi lâu Tiêu Việt cười lên, “Anh bảo không nói, vậy thì không nói.”
Nếu nói tiếp, sẽ chỉ nhắc đến chuyện vừa rồi xảy ra ở suối nước nóng, nụ hôn kia không thể xuất hiện giữa bạn bè, không thể nói, cũng không biết nói như thế nào.
Không hiểu sao, phòng ngủ lại yên tĩnh lại.
Nhậm Giang Lâm phiền muộn trong lòng, quay người đi đến phòng vệ sinh: “Muộn rồi, hôm nay tôi cũng mệt, đi rửa mặt trước, cậu kêu nhân viên phục vụ khách sạn lên thay chăn ga giường sạch sẽ, nghỉ ngơi sớm.”

“Được.”
Phòng ngủ lớn như vậy, giường rộng như thế, Tiêu Việt và Nhậm Giang Lâm đưa lưng về phía nhau, mỗi người độc chiếm một bên, ở giữa cách nhau rất xa.
Đêm đã về khuya, vốn phải là thời gian ngủ say, không nói gì không tán gẫu, Tiêu Việt lại mãi không ngủ được.
Tiêu Việt mở to hai mắt nhìn vầng sáng ngoài cửa sổ, hơi thất thần.
Hắn nghĩ đến sự gần gũi của Diệp Cao Trì vừa nãy, nghĩ đến nụ hôn trong hồ suối nước nóng kia, nghĩ đến câu hỏi có phải thích không của Nhậm Giang Lâm, lại nghĩ đến thái độ của Nhậm Giang Lâm đối với hắn từ khi quen biết đến nay.
Nhưng mặc cho hắn nghĩ như thế nào, cũng không nghĩ thấu mình đối với Nhậm Giang Lâm rốt cuộc là cảm giác gì, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ lui nghĩ tới, trằn trọc một đêm không ngủ.
Đợi đến ngày hôm sau, Tiêu Việt mang theo gương mặt buồn ngủ, vừa ngồi dậy, còn chưa kịp tìm cơ hội chào hỏi, đã thấy Nhậm Giang Lâm mặc quần áo chỉn chu cúp điện thoại, vội vàng rời đi.
Tiêu Việt cả đêm không ngủ mắt sưng đau, rề rà nằm một tiếng nữa, mới thay quần áo xuống lần ăn điểm tâm.

Nhưng lại không thấy Nhậm Giang Lâm ở đâu cả.
Không kìm được hỏi Từ Triết Văn cùng ăn sáng: “Nhậm Giang Lâm đâu? Sao không thấy?”
“Vừa đi rồi, cậu ta có việc gấp phải lập tức ra nước ngoài, nhờ tôi dẫn mọi người đi chơi, đừng lo lắng, hành trình hai ngày tiếp theo của chúng ta sẽ không thay đổi.”
“Đi rồi? Sao anh ấy không nói cho tôi.” Tiêu Việt khẽ giật mình.
Từ Triết Vân không hiểu ra sao liếc nhìn Tiêu Việt, “Tôi cũng vừa nhận được điện thoại của cậu ta, ngay cả mặt cũng không thấy, cậu ở dưới tầng, nói với cậu như nào? Chắc là cậu ta dậy rồi trực tiếp bảo tài xế đưa ra sân bay, giờ hẳn đang ở trên đường, không bao lâu nữa sẽ đến.”
Tiêu Việt nghe vậy nhíu mày.
Từ Triết Văn không biết tối qua hắn và Nhậm Giang Lâm ngủ chung, cho nên mới nói vậy, nhưng dù sao đi nữa sáng nay lúc hắn dậy, Nhậm Giang Lâm nghe điện thoại có biết, nhưng đi rồi cũng không nói cho hắn một tiếng… Ngược lại gọi điện cho Từ Triết Văn?
Phải phải phải, hắn biết lần du lịch này do Nhậm Giang Lâm, Từ Triết Văn làm chủ, mấy người bọn họ là khách, một ông chủ đi rồi, đương nhiên phải dặn dò ông chủ khác tiếp đãi khách.
Nhưng mà, hai người họ ngủ chung một cái giường, trước khi đi không nói một tiếng nào, có ý gì đây?
Trong lòng Tiêu Việt rất khó chịu, kéo ghế ra ngồi xuống trước bàn ăn, nói: “Năm hết tết đến thì có chuyện gì? Hôm qua mới đến, chơi cũng chưa chơi đã đi rồi?”
Từ Triết Văn cắn miếng bánh bao canh, nói: “Cậu ta thì ăn tết cái gì, nhiều năm qua, tôi cũng chưa thấy cậu ta ăn một cái tết hẳn hoi.” Chưa kể… Từ Triết Văn nghĩ đến một đống chuyện vây quanh Nhậm Giang Lâm, khoảng thời gian gần đây, anh có thể rảnh rỗi một ngày, đến ngâm suối nước nóng coi như không tệ rồi.
Tiêu Việt nghe vậy, không hỏi tiếp nữa.
Nhậm Giang Lâm là sếp tổng của Võng Thiên, sếp tổng của Hạo Thiên, lại là người dẫn đầu của tập đoàn Nhậm thị, anh cùng lắm mới ba mươi mốt tuổi, mà ở độ tuổi này thực sự là rất trẻ tuổi trong giới thương nghiệp…

Từ xưa đã nói vô thương bất gian, cái giới này phức tạp bao nhiêu, Tiêu Việt nghĩ cũng biết.

Mà sinh ra ở nơi như vậy, Nhậm Giang Lâm không nỗ lực hết thảy, sao có thể đứng vững ở trên đời, sao có thể còn trẻ như thế đã khiến người khác kính sợ? Bản thân Tiêu Việt rất rõ ràng, muốn đi đến chỗ cao mà không rơi xuống, thiên tài và nỗ lực nhiều hơn nữa cũng không chê nhiều.
(vô thương bất gian: không phải thương nhân thì không gian xảo)
Nhớ đến lần trước ký hợp đồng với Nhậm Giang Lâm, vành mắt Nhậm Giang Lâm xanh đen mệt mỏi, trong lòng Tiêu Việt hơi xao động, ngồi ở vị trí cao cũng vẫn thận trọng từng bước, hắn thật tâm kính phục kiểu người như Nhậm Giang Lâm…
Mà lần này hắn đến Cửu Giang cũng vì Nhậm Giang Lâm, nhưng nào ngờ Nhậm Giang Lâm ở chưa đến nửa ngày đã vội vàng rời đi, sau khi ăn sáng xong, Tiêu Việt đi theo mấy người kia dạo Lư Sơn một vòng, cũng mất hào hứng, xế chiều hôm đó kéo Tiêu Hướng Địch và Vương Ngôn Thành vui đến quên cả trời đất trở về huyện T.
Tiêu Việt quanh năm suốt tháng không có ngày nghỉ, hầu như mỗi ngày đều đối diện máy tính để sống, kỳ nghỉ đã định trước là mười lăm ngày, qua rằm tháng giêng lại về Thượng Hải.
Nhưng ở nhà được hai ngày, sau hôm mùng năm bị mẹ Tiêu và cô cả của hắn kéo đi gặp cô gái làm ở đơn vị, Tiêu Việt dứt khoát đổi vé đường sắt cao tốc, mùng bảy về Thượng Hải.
Không phải nói cô gái kia không tốt, mà là Tiêu Việt thật sự muốn trở về.

Thiết kế app xong sớm, mới có thể bắt đầu công việc kế tiếp sớm hơn.

Đương nhiên cũng không loại trừ, bởi vì lần “xem mắt” xấu hổ đến cực điểm kia, Tiêu Việt không muốn ở nhà bị đầu độc bởi tiếng quỷ xuyên tai.
“Con cũng không lưu luyến nhà quá rồi, một năm trở về hai ngày đã không ở được nữa?” Mẹ Tiêu nhìn Tiêu Việt thu dọn hành lý, không nhịn được bắt đầu càm ràm.
“Không phải bố mẹ cũng thường đến Thượng Hải à?” Tiêu Việt đeo ba lô lên lưng, nói: “Như nhau cả, bên kia con cũng mua nhà rồi, cũng coi như một căn nhà của con.”
“Không có vợ đâu gọi là nhà? Không phải mẹ nói con, cô gái cô cả giới thiệu kia, mẹ thấy rất tốt, con…”
“Ôi, mẹ ơi, cô cả nói con bốn ngày rồi, giờ mẹ muốn tiếp tục?”
“Được được được, mẹ không nói mẹ không nói nữa,” Mẹ Tiêu cũng biết hai ngày này con trai mình bị hai cô nói đau cả đầu, không nói tiếp nữa, chỉ hỏi: “Mười lăm con cũng không ở nhà.”
“Con xem xem,” Tiêu Việt nghĩ ngợi nói: “Đến lúc đó nếu có thời gian con sẽ mua vé máy bay cùng ngày trở về một chuyến.”
“Con đổi tới đổi lui cũng cũng phiền lắm.”

“Con đây có việc mà.” Tiêu Việt nói: “Mẹ cũng đừng tiễn con, hai hôm nay thời tiết tốt, mẹ với bố con thừa dịp nghỉ đông đi du lịch đi, không đủ tiền thì nói cho con.”
“Chuyện này con không cần bận tâm, mẹ với bố con đã lên kế hoạch lâu rồi,” Đưa Tiêu Việt xuống dưới lầu, mẹ Tiêu nói: “Trên đường con chú ý an toàn.”
Nhưng, sau khi trở về Thượng Hải, Tiêu Việt vốn định mười lăm về nhà một chuyến lại thực sự không có thời gian.
Bên Công nghệ Hạo Thiên mùng bảy đi làm, nhưng bọn tiến sĩ sinh Tiêu Việt muốn ăn rằm mới trở về, mùng bảy Tiêu Việt trở về mới nghỉ ngơi một ngày, đã bị Nhạc Đào Tiến thiếu nhân thủ, không theo kịp tiến độ dự án bắt lấy không thả.
Ban đầu quyết định là ít nhất phải đưa ra bản thiết kế tổng thể vào giữa tháng ba, toàn bộ Hạo Thiên bận đến độ sứt đầu mẻ trán, Tiêu Việt nhìn máy tính cả ngày, cũng không biết thức mấy đêm, tàn thuốc trên đất lại chất thành một đống, râu ria lại mọc dài ra.
Vừa đến tháng ba, ăn rằm tháng giêng xong, lại một tuần, thiết kế tổng thể dự án mới gần đến kết thúc, bọn họ mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
Đợi đến giữa tháng đưa ra thiết kế, lúc Nhạc Đào Tiến đến báo cáo cho Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt mới chợt nhớ ra, hắn đã không nhìn thấy Nhậm Giang Lâm hai mươi mấy ngày rồi.
Khoảng thời gian này bận đến mức hắn không kịp nhớ đến người này, càng không thể đến gặp người này.
“Bây giờ anh ấy ở Nhậm thị?” Buổi trưa ăn cơm, Tiêu Việt nhìn Nhạc Đào Tiến trở về từ Nhậm thị, hỏi.
“Ai?”
“Nhậm Giang Lâm.” Tiêu Việt trộn thịt băm với cà tím và hai bát cơm.
Từ sau buổi tối tổng giám đốc Nhậm kiểm tra đêm khuya Công nghệ Hạo Thiên, vừa ăn Tết xong, Hạo Thiên đã mời một dì nấu cơm, sửa lại một gian nhà ăn có hơi hướng văn nghệ, hai ngày này, mấy người ở Hạo Thiên dùng mạng phấn đấu cuối cùng được ăn ngon rồi.
“Chậc chậc chậc, quản lý Nhạc, anh nhìn xem, vẫn là Nhậm tổng thông cảm cho người khác, đã nói trong tất cả các ngành nghề tỉ lệ đột tử cao nhất là làm IT, còn không ăn ngon hơn, sao mà sống nổi.” Uông Trạch bưng canh sườn, lên án Nhạc Đào Tiến.
Nhạc Đào Tiến không để ý đến Uông Trạch khóc la inh ỏi, chỉ nói với Tiêu Việt: “Hôm nay Nhậm tổng vừa khéo trở về từ nước M, tôi cũng đúng lúc gặp được, nếu hôm qua đi báo cáo, sẽ không gặp được người.”
Tiêu Việt gật đầu, lại gặm mấy miếng xương sườn, “Anh ấy có nói gì khác không?”
“Còn có thể nói gì? Chỉ bảo chúng ta nhanh chóng bắt đầu công việc kế tiếp, đến trước khi app lên giá, bên Nhậm thị nhắm ngay thời cơ sẽ bắt đầu tuyên truyền.”
(lên giá: sản phẩm đưa lên kệ tiêu thụ, thu phí người dùng, ở đây là đưa app lên App Store hoặc CHplay)
Tiêu Việt bĩu môi, “Anh ấy chỉ nói cái này?”
“Nếu không thì sao?”
“Ê, nói đến app này, các ông có phát hiện một chuyện không?” Triệu Viên Viên bên cạnh nghe tiếng, bu lại.
“Chuyện gì?”
“Sao Công nghệ Phương Nguyên kia gần đây cũng không có động tĩnh nữa? App bọn họ ăn cắp bản quyền không phải đã tạo xu thế rồi sao, chính thức nói cuối tháng hai đầu tháng ba nhất định sẽ ra, các ông xem đã là ngày mấy rồi? Hơn nữa, hôm qua tôi đi xem Weibo chính thức, Weibo kia giống như chết rồi, bắt đầu từ tháng hai đã không lên tiếng nữa.”
“Ơ, đúng rồi, bà không nói tôi cũng không nhớ đến chuyện này.” Uông Trạch cũng rất nghi hoặc, “Khoảng thời gian này cảm thấy không nghe được âm thanh của họ, đã xuất hiện vấn đề, hay là vận sức chờ phát động chuẩn bị ra chiêu lớn?”
“Gì mà ra chiêu lớn, đó là sếp Nhậm ra tay độc ác!” Tống San Hà đứng bên cạnh, biểu cảm mọi người đều say chỉ mình anh ta tỉnh, đắc ý cực kỳ.
Tiêu Việt nghe vậy, hỏi: “Tức là sao?”
Tống San Hà đắc ý cười, “Chuyện này người bình thường đều không biết đâu.”

Tiêu Việt cười nhạo một tiếng, nói: “Vậy ông biết?”
“Không phải tôi có người bạn vừa khéo đi làm ở Phương Nguyên à, nội bộ bọn họ lan truyền gần đây tài chính của Phương Nguyên xuất hiện vấn đề, nghe nói là vì Nhậm thị can thiệp, đoán chừng sắp xảy ra chuyện.

Tôi vốn cũng không tin, có điều sau đó đi xem cổ phiếu của Phương Nguyên… Sau đó tôi đã tin.”
“Nghe nói?” Tiêu Việt liếc nhìn Tống San Hà, đứng dậy đi ra, “Ông có thể chắc chắn anh ấy ra tay sau lưng?”
“Kể lại là anh ta.”
“Kể lại…” Triệu Viên Viên cũng bật cười một tiếng theo, bưng đĩa thức ăn rời đi.
“Này này này,” Thấy người ta không thèm chú ý rời đi, Tống San Hà vội nói: “Tôi cảm thấy kể lại này rất có thể tin, không phải Phương Nguyên cũng từng chơi ngầm sau lưng Nhậm tổng à, ông cảm thấy Nhậm tổng của chúng ta cứ vậy bỏ qua cho bọn họ?”…
Tuy rằng lời nói của Tống San Hà rất không đáng tin, nhưng chuyện này Tiêu Việt hơi tin, đúng là sau khi Hạo Thiên xảy ra chuyện lần trước, không thấy Nhậm Giang Lâm có phản ứng gì, hắn không cảm thấy Nhậm Giang Lâm là kiểu người bằng lòng chịu thua thiệt, đoán chừng Nhậm Giang Lâm chờ cơ hội.

Lúc này Phương Nguyên xảy ra chuyện cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng tin thì tin lời của Tống San Hà, bây giờ làm dự án dưới quyền của Nhậm thị, vẫn không thể nói lung tung, cũng chỉ qua loa với Tống San Hà.
Tiêu Việt cầm đĩa thức ăn cùng bỏ vào chỗ rửa bát với Triệu Viên Viên, nghĩ tới đây, hắn liếc nhìn Triệu Viên Viên bên cạnh.

Lại thấy Triệu Viên Viên một tay cầm điện thoại, vô cùng nhỏ giọng tán gẫu bằng giọng nói.
Tiêu Việt không nhịn được trêu chọc: “Ơ, chị Viên Viên cười hạnh phúc thế kia, bạn trai à?”
“Đậu xanh! Bạn trai ở đâu ra, tôi đang tán dóc với Nhan Khả Khả.”
“Tán dóc chuyện gì? Vui thế.”
“Lễ ra mắt phim mới của Thư Dụ mở vào cuối tuần này ở Thượng Hải, Thư Dụ rút khán giả may mắn trên Weibo, tặng vé vào cửa, Khả Khả đang hỏi tôi có thể hack hậu trường, cho con bé rút được tấm vé kia không.”
“… À…” Thư Dụ à…
“Anh Việt anh biết không?”
Tiêu Việt lạnh lùng nói: “Không biết!”
“Tôi nghe nói đến lúc đó Nhậm tổng cũng sẽ đến với tư cách khách vip.”
“Hả?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui