Đợi tiễn Nhậm Giang Lâm đi, đã sáu giờ ba mươi.
Tám giờ ba mươi phải chạy đến viện nghiên cứu báo cáo, Tiêu Việt không có thời gian nghỉ ngơi, đi tắm thay quần áo khác đeo máy tính rồi ra ngoài.
Nơi ở cách viện nghiên cứu nửa tiếng đường xe, đang trong giờ cao điểm vội đi làm, trên đường cái cực kỳ hỗn loạn, Tiêu Việt không lái xe.
Lên tàu điện ngầm, tìm một góc có thể dựa vào đứng vững Tiêu Việt lấy máy tính ra đọc qua bản thảo Nhậm Giang Lâm ghi vào.
Hơn ba mươi ba nghìn chữ, từ một giờ sáng đến khi kết thức chưa đến năm tiếng, bình quân mỗi tiếng ghi vào hơn sáu ngàn chữ, Tiêu Việt vốn cho rằng sẽ có nhiều lỗi, không ngờ rằng đọc hết, bản thảo hơn ba mươi nghìn chữ chỉ sai năm từ, năm từ này đều là thuật ngữ chuyên ngành dài dòng, Tiêu Việt không khỏi nghi ngờ, có lẽ là sai sót trong bản thảo của mình gây ra.
Chậc chậc, hắn đúng là chó ngáp phải ruồi tìm được một người đáng tin cậy.
Xem hết bản thảo, xe cũng đến trạm, lúc xuống xe chạy đến phòng họp của viện nghiên cứu, hầu hết mọi người đã đến.
“Ôi, đại ca cuối cùng anh cũng đến rồi, sắp bắt đầu rồi cũng không thấy anh đâu, anh không biết cái mặt lão Hà đã xấu thành dạng gì.”
Đưa máy tính cho trợ lý, bảo cậu ta in bản thảo thành năm mươi bản phát xuống, Tiêu Việt mới nói: “Anh không tắm rửa chỉnh đốn gọn gàng, sợ là vẻ mặt ổng khó coi hơn.”
“Ông như này cũng gọi là chỉnh đốn gọn gàng?” Triệu Viên Viên nhìn Tiêu Việt từ trên xuống dưới, gần như la toáng lên, “Râu không cạo, tóc rối như tổ quạ, cũng gọi là gọn gàng?”
“Được rồi được rồi, tôi có thể mặc âu phục đến đã coi như khá, bà cứ xem như dạo này tôi đi theo con đường chán chường để râu.”
“Anh à, con đường chán chường cũng không như anh.” Triệu Viên Viện nói rồi vội vàng lấy cái lược trong ba lô ra đưa cho Tiêu Việt, “Ông mau mau chải tóc đi, hôm nay có đài truyền hình đến.”
Tiêu Việt nhíu mày, “Đài truyền hình đến làm gì?”
Triệu Viên Viên chu môi về phía hội trường, “Không phải có lãnh đạo quan tâm đến sự nghiệp công nghệ thông tin của thành phố này à?”
“Hả?”
“Cho nên anh Việt à anh mau chải đầu đi, ít nhiều cũng chú ý đến hình tượng.”
Đợi chỉnh đốn gần như có thể vừa mắt, thời gian cũng đến rồi.
Kết nối máy tính với máy chiếu, Tiêu Việt nhấn mở hệ thống trình diễn, bắt đầu bài báo cáo dài đến nửa tiếng của hắn.
Đợi báo cáo kết thúc, trả lời mấy câu hỏi trong buổi họp, nhiệm vụ xem như đã hoàn thành.
“Cái thằng này, muốn thầy nói bao nhiều lần, phải chú ý hình tượng cá nhân, lôi thôi lếch thếch lên sân khấu là sao? Bình thường thì thôi, lần này người tới đều là vài chuyên gia trong ngành, còn có lãnh đạo trong thành phố, không phải thầy đã nói trước với em hội nghị hôm nay rất quan trọng, sao em vẫn không biết chú trọng!”
“Không phải em mặc âu phục à?” Xong rồi, nhất định là lão Hà đã nhắm trúng hắn sẽ chuồn đi, lập tức đến chặn hắn.
“Em tùy ý làm bậy cũng phải có thời điểm! Đừng ỷ vào chút vốn liếng này thì làm loạn.”
“Em cũng không tùy ý làm bậy.”
“Không có cái rắm!”
Hà Hồng Dân tức giận đến nỗi nói tục.
Tiêu Việt sờ lên mũi, ông lão giận lắm rồi, cũng không cãi lại nữa, gục đầu xuống, “Lần sau em sẽ chú ý.”
Hà Hồng Dân thấy Tiêu Việt nhận sai, cơn giận mới giảm chút, “Gần đây dự án kia của em thế nào rồi?”
“Đợi lát nữa em đi giao.”
“Vậy được,” Hà Hồng Dân gật đầu, “Có điều mặc dù chương trình học của tiến sĩ sinh rất ít, hoặc nhiều hoặc ít em vẫn phải tới, tiếp xúc thêm với một số người, về sau sẽ có ích với em, có dự án cũng không phải một người là có thể gánh được.”
Tiêu Việt gật đầu, “Em biết rồi.”
Nhìn Tiêu Việt, dáng vẻ không chú ý ăn mặc nhìn thế nào tức giận thế ấy, nhưng lại không biết còn có thể nói gì nữa, Hà Hồng Dân thở dài một hơi, phất phất tay, “Đi đi đi đi, nhanh đi giao dự án của em đi, tuần tới đến trường ở lại một tuần.”
“Vâng.” Đối với lão Hà, Tiêu Việt vẫn hết sức kính trọng, nguyên lão của công nghệ thông tin máy tính của trường, sáu mươi tuổi vẫn kiên trì dạy học cho sinh viên chưa tốt nghiệp, là hình mẫu của giáo sư đại học đương thời.
Lúc trước khi chưa chuẩn bị lựa chọn ngành học, Hà Hồng Dân nói cho hắn, bây giờ, hắn muốn đi cao hơn, mạng giao thiệp là cần có, văn bằng kia cũng phải cần, nước ngoài là nước ngoài, trong nước là trong nước, xã hội chính là như thế, không phải chỉ dựa vào chút vốn liếng này đã có thể lăn lộn.
Có người ủng hộ thì nhất định có người chèn ép, Tiêu Việt hắn bây giờ không có gì cả, người có bối cảnh rất rất nhiều, nếu như hắn không dốc lòng quản lý tốt cuộc sống của mình, dù có nhiều dự án hơn nữa hắn cũng sẽ bị người khác trộm đi, bộc lộ tài năng quá mức sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.
Tiêu Việt hiểu lão Hà đợi hắn tốt lên, cho nên lời lão Hà nói hắn đều nghe.
“Vậy bây giờ em đi giao dự án trước, cuối tuần quay về.”
“Ừ.” Lão Hà nhíu mày nhìn quầng thâm mắt của Tiêu Việt, dặn dò: “Giao xong thì nhanh nghỉ ngơi, đừng suốt ngày thức đêm, cách làm của em không được, cơ thể không chịu nổi.”
“Vâng, nhưng thầy cũng biết, em bắt tay vào việc thì sẽ như vậy, không sửa được.”
“Không sửa được cũng phải sửa!”
Tiêu Việt cười nói: “Vâng vâng vâng, nghe thầy.” Dứt lời, hắn đeo ba lô rời đi trước.
Thực tập sinh ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, hơi thắc mắc, “Sư tỷ, tiến sĩ sinh có thể tự nhận dự án ở bên ngoài hả?”
Vẻ mặt Triệu Viên Viên hơi phức tạp, mãi mới thở dài nói: “Có thể thì có thể, nhưng em phải có thời gian và tinh lực đó mới được, bình thường dự án giáo viên hướng dẫn mang theo làm và nhiệm vụ được sắp xếp hầu như đã kín thời gian, đâu có thời gian rảnh rỗi này.”
“Vậy sư huynh…”
“Cậu ấy không muốn làm dự án của giáo viên hướng dẫn, cảm thấy không thú vị không có tính khiêu chiến.”
“Không làm dự án của giáo viên hướng dẫn? Cái này cũng có thể?”
Triệu Viên Viên nhìn cậu chàng bên cạnh, cũng bực dọc bĩu môi, quay người đi đến hội trường, chỉ để lại một câu: “Thiên tài thì có thể.”
Tiêu Việt là thiên tài của ngành công nghệ thông tin này, cụ thể đến trình độ nào, Triệu Viên Viên cũng không rõ lắm.
Chỉ biết hắn dám một mình nhận một dự án phức tạp, tự mình ở trong nhà mấy ngày không ra khỏi cửa, chỉ biết là tường lửa(*) hắn thiết kế hồi học chính quy đã khiến tất cả giáo viên trong trường học kinh ngạc, vội vàng đi nghiên cứu, chỉ biết là tường lửa này nghe nói gì cũng có thể cản được một tháng sau bị chính hắn phá vỡ…
(*) Tường lửa – Firewall: là một hệ thống bảo mật mạng giám sát và kiểm soát lưu lượng mạng đến và đi dựa trên các quy tắc bảo mật được xác định trước.
Một tường lửa thường thiết lập một rào cản giữa một mạng nội bộ đáng tin cậy và mạng bên ngoài không tin cậy, chẳng hạn như Internet
Là thiên tài, cũng là tên điên, thuẫn mạnh nhất do mình thiết kế, lại thiết kế mâu mạnh nhất, lặp lại như thế, lần lượt đổi mới nhận thức của mọi người.
(thuẫn = lá chắn, mâu có nhiều loại, ảnh trên là một ví dụ)
Tiêu Việt có phần xấu xa vô lại, làm theo ý mình, đây không phải làm theo ý mình bình thường.
Tốt nghiệp đại học chính quy, Tiêu Việt vốn không dự định học tiếp bởi vì trường học cử đi học nghiên cứu sinh nên miễn cưỡng tiếp nhận, Tiêu Việt không quen giáo viên hướng dẫn nghiên cứu sinh, tự mình nhận dự án bên ngoài để làm, không giúp giáo viên hướng dẫn đi làm dự án học tập, giáo viên hướng dẫn rất tức giận, giữ mấy bài luận văn Tiêu Việt đã viết, yêu cầu Tiêu Việt nhất định phải tham gia nghiên cứu dự án.
Tiêu Việt viết rồi, cũng tham gia dự án rồi, nhưng nào biết nửa năm sau một bài luận văn của giáo viên hướng dẫn gây ra sóng gió to lớn.
Bài luận văn kia do Tiêu Việt viết, Tiêu Việt không nói hai lời tố cáo giáo viên hướng dẫn, lúc ấy Triệu Viên Viên và hắn không cùng giáo viên hướng dẫn, chỉ nhớ ngày đó Tiêu Việt ngay trước mấy nghìn thầy trò, đi đến khán đài lấy bản thảo của giáo viên hướng dẫn, “Thứ do tôi viết, tại sao phải cho phép thầy ăn cắp?”
Cũng chính là lần đó, Tiêu Việt cũng không đến trường học nữa, đương nhiên không thể tốt nghiệp, nếu không phải viện trưởng Hà Hồng Dân bảo vệ hắn, sự nghiệp sinh viên của Tiêu Việt đã kết thúc rồi.
Mặc dù bản thân hắn không thèm để ý cái văn bằng kia.
Nhưng không biết Hà Hồng Dân và hắn đã nói chuyện gì, chỉ biết từ đó về sau, Tiêu Việt đã thu lại rất nhiều, học tiến sĩ với lão Hà, lão Hà cũng mở một cửa sổ mái nhà cho hắn, để hắn có thể tùy ý nhận dự án, đi đột phá giới hạn của bản thân.
Lúc ấy sinh viên cùng khóa cảm thấy bất bình, lão Hà không hề nói gì, cho mọi người nghỉ hai tháng, để mọi người tự đi nhận dự án.
Kết quả có thể nghĩ.
Không phải tất cả mọi người đều có tài năng như Tiêu Việt, không phải mọi người đều mê muội với chữ số và code như dân kỹ thuật kia.
Không có giáo viên hướng dẫn dẫn dắt một đoạn, bọn họ thậm chí nhận được dự án cũng không biết triển khai như thế nào.
Từ đó về sau mọi người không nhắc nữa, không phải không ghen tị, nói thật, Triệu Viên Viên xem như là học bá trong viện, cô cũng ghen tị, nhưng cho dù ghen tị cô cũng biết, cô không mê muội không ngủ không nghỉ như Tiêu Việt được, không yêu thích công nghệ thông tin như Tiêu Việt, bọn họ có tư cách gì ghen tị đây.
“Hừ, thức đêm nữa, sớm muộn gì cũng đột tử.”
Thằng cha chỉ có hứng thú với máy tình này cả đời cũng không tìm được người yêu.
Đương nhiên Tiêu Việt không biết người khác nghị luận như thế nào, tự đi giao dự án, đến quán cơm gọi ba món, ăn bốn bát cơm, hắn về nhà đánh một giấc.
Đợi nghỉ ngơi đủ rồi, một thứ hai lại đến.
Lão Hà bảo hắn tuần này ở lại trường học, đương nhiên Tiêu Việt nhớ, dậy thật sớm đến căn tin trường học ăn sáng, tám giờ một phút hắn đã đến phòng học lấy máy tính ra bắt đầu hí hoáy.
“Ơ, anh Việt, khách quý ít gặp!”
Nghe thấy âm thanh, Tiêu Việt tắt máy tính, “Không phải mày trốn đến Thiên Tân à? Vợ mày thả mày về rồi?”
Liếc đũng quần Uông Trạch một cái, Tiêu Việt cười nói tiếp: “Đã ăn chay nửa năm, tao còn nghĩ đột nhiên ăn mặn, mày có thể ngã xuống giường không dậy nổi không.”
“Đờ mờ, tốt xấu gì mày uyển chuyển tí, có nữ sĩ ở đây đấy.”
“Không sao, tiếp tục đi, có ai không phải người chưa từng trải.” Phương Bội Lệ cười đi đến bên cạnh Tiêu Việt, “Nhưng hôm nay có mấy đàn em tới đây, trong đó có hai cô gái, vẫn nên nói ít lời thô tục đi.”
Tiến sĩ sinh đúng lúc hai bảy, hai tám tuổi, rất nhiều người đã kết hôn, năm ngoái Uông Trạch kết hôn, là người đàn ông đã kết hôn, nhưng vừa kết hôn đã nửa năm mới gặp một lần, tháng ngày trở về đương nhiên là lửa nóng.
Trêu đùa một lúc, thấy tốt thì dừng, Tiêu Việt trò chuyện với bạn cùng lớp(*), lão Hà đã tới, cùng đi đến còn có mười sinh viên chưa tốt nghiệp.
(*) gốc là đồng song 同窗 chỉ những người học cùng trường, ngày nay chủ yếu dùng để chỉ bạn cùng lớp.
Thời xưa điều kiện học tập khó khăn nên gọi bạn học là “đồng song”, song – 窗 có hàm nghĩa là học tập gian khổ, nói hai chữ “đồng song” đã biểu hiện ra sự thân mật và tôn trọng giữa người nói chuyện, thân thiết hơn “đồng học”
“Đây là mấy sinh viên năm ba, dự án của chúng nó lọt vào vòng đánh giá dự án đổi mới của sinh viên trên cả nước.
Thầy là người phụ trách của chúng nó, nhưng tuần này phải đến Vân Nam công tác, hôm nay dẫn chúng nó đến, là để mấy đứa một đối một dẫn dắt nhóm đàn em làm nghiên cứu, thuận tiện giải thích nghi hoặc cho chúng nó, thời gian là một tuần, phòng thí nghiệm viện nghiên cứu, thiết bị của phòng máy các em đều có thể dùng, chìa khóa thầy để ở chỗ Triệu Viên Viên.”
“Được ạ!”
Thấy các học trò đều không có ý kiến, Hà Hồng Dân hài lòng gật đầu, nhưng chốc lát đã nhìn chằm chằm Tiêu Việt nói: “Đặc biệt là em, Tiêu Việt, đừng nửa đường bỏ chạy cho thầy.”
Tiêu Việt có phần dở khóc dở cười, chỉ có thể đáp một tiếng nói: “Thầy không yên tâm về em bao nhiêu vậy, em hứa sẽ không rời đi.”
Bởi vì nhóm đàn em làm cùng một dự án, bọn họ cũng không tiện tách ra dạy học, bèn quyết định mỗi người dẫn theo một người, nhưng lúc nghiên cứu phải cùng thảo luận.
Nữ sinh học máy tính, nói cho cùng vẫn ít, Tiêu Việt rất may mắn dẫn một nữ sinh, tên là Nhan Khả Khả, mới đầu không thân lắm, cô nàng hơi dè dặt, đợi hai ngày sau, cô bắt đầu nói nhiều hơn.
Sau khi nghiên cứu, giữa trưa một đám cán bộ kỳ cựu dẫn theo tiểu thịt tươi xuống tiệm ăn, hai mươi người, cực kỳ náo nhiệt.
“Dạo này em rất mê Thư Dụ, giọng của anh ấy gợi cảm quá trời! Giá trị nhan sắc siêu cao còn là phái kỹ năng diễn xuất, má ơi trên đời sao lại có con trai hoàn mỹ như thế.” Nhan Khả Khả cầm điện thoại không ngừng đề cử cho mọi người, “Mọi người có xem tác phẩm đoạt giải của anh ấy không?”
“‘Gió nổi lên"”? Triệu Viên Viên trả lời.
“Đúng đúng đúng, chính nó! Bản thân anh ấy thoạt nhìn dịu dàng như thế, lại đi diễn biến thái cuồng giết người tinh thần phân liệt! Hơn nữa diễn khiến người ta vừa thương vừa sợ!”
“Phim đó hả? Tôi cũng xem rồi.”
“Tôi cũng thế, chiếu mùa đông năm ngoái phải không.”
“Nam chính thực sự diễn rất tốt.”
“Tôi cũng xem rồi, tôi cũng biết Thư Dụ, cũng rất thích người.”
“Vậy mọi người nhất định phải đi xem phim mới của anh ấy! Là của đạo diễn Ngụy Tiên! ‘Ven hồ Vọng Giang’ chất lượng hoàn toàn đảm bảo!” Nghe thấy người khác cũng thích idol của mình, Nhan Khả Khả càng kích động.
Tiêu Việt không có hứng thú với mấy cái này, nhưng thấy các bạn dường như cũng biết người này, bèn thuận miệng hỏi: “Ai vậy?”
“Thư Dụ!”
“Hắn là ai?”
Nhan Khả Khả cảm thấy hơi thất bại, vội vàng lật album ảnh trong điện thoại ra, tìm ảnh Thư Dụ đã lưu, “Là anh ấy là anh ấy!”
Điện thoại đưa tới mí mắt, suýt nữa sắp đâm mù mắt, Tiêu Việt vô thức ngửa ra sau.
Khi lùi đến khoảng cách an toàn, nhìn rõ người trong ảnh, Tiêu Việt sững sờ.
Mẹ nó đây chẳng phải người nhìn thấy ở quán bar ngày đó à? Đệt, thảo nào cảm thấy nhìn quen mắt, e rằng tường xuyên lên TV chụp poster.
Tên là Thư Dụ? Còn là minh tinh lớn?
Tiêu Việt hơi mông lung.
“Nhưng tôi nghe nói, anh ta bị ông chủ lớn của công ty giải trí kia bao nuôi rồi?”
“Giả đấy!”
“Nói không chừng là thật thì sao?”
“Chắc chắn là giả!”
“Ai bao nuôi?” Tiêu Việt vô thức chen vào một câu.
“Chỉ là lời đồn, nói là Nhậm Giang Lâm sếp tổng của Võng Thiên bao nuôi?”
“Đó là ai?”
“Em tìm ảnh cho anh xem, cũng rất đẹp trai đó.”
“…”
Nhìn gương mặt quen thuộc trên tấm ảnh mơ hồ kia, Tiêu Việt cảm thấy mắt mình hơi không dùng được, đây không phải “thiếu gia” bốn trăm đồng đêm đó ư….