Nhậm Giang Lâm đẩy tay Tiêu Việt ra, nhìn dáng vẻ vô lại tràn đầy của Tiêu Việt, anh gần như sắp giận cười rồi.
Nói thật, trong nhiều năm như vậy, anh vẫn chưa gặp được ai dám động tay với anh như thế.
Đặc biệt là sau khi tiếp quản Nhậm thị, là người thấy anh đều nơm nớp lo sợ, lời nói cũng châm chước liên tục mới dám nói ra miệng.
Coi như Từ Triết Văn và Chu Hạ chung đụng lâu dài, một số lúc nói chuyện cũng sẽ chú ý, nào lắm mồm như Tiêu Việt.
Con người Tiêu Việt thật sự là người kỳ lạ nhất anh gặp được trong nhiều năm qua.
Từ lần đầu tiên gặp mặt đã khiến anh khắc sâu ấn tượng, muốn quên cũng khó khăn.
Phải, ai có thể ngờ cái người không chú ý ăn mặc lôi tha lôi thôi này, sẽ có kỹ thuật IT khiến người khác ngước nhìn như thế?
Thời đại thông tin bùng nổ này, thiếu nhất chính là người tài kỹ thuật cao, mà Tiêu Việt lại là người nổi bật trong lúc này.
Sau khi anh nhìn thấy hệ điều hành máy tính của Tiêu Việt, sau khi anh nhìn thấy tường lửa do Tiêu Việt thiết kế, anh đã dự đoán được tương lai của người này.
Thiên tài này, ôm vô số thiết kế tuyệt diệu vẫn chưa phát hành công bố với bên ngoài, khi bất kỳ ai cũng không biết, ở nơi không ai phát hiện ra đang ẩn núp vận sức chờ phát động.
Mà ngay khi anh muốn tiến vào khối lĩnh vực này, khi anh cần gấp mở rộng đội ngũ, cần gấp xâm nhập sản nghiệp này, Tiêu Việt lấy một chọi ngàn cứ vậy xuất hiện trước mắt anh.
Nhậm Giang Lâm anh là một thương nhân, thương nhân từ đầu đến đuôi, trong mắt anh tài phú mà Tiêu Việt nắm trong tay đó là một con số dùng đơn vị trăm triệu để tính toán số lượng, nếu như có thể đưa người này vào dưới tay anh, như vậy cuối cùng anh có thể nhanh chóng đứng vững trong ngành này.
Cho nên anh cố ý đến gần.
Nhưng anh lại không ngờ Tiêu Việt này ra bài không theo lẽ thường.
Tính cách ngay thẳng, nói chuyện trực tiếp, cho dù biết anh là gia chủ của Nhậm thị, cũng vẫn không hãi không sợ, không kiêu ngạo không tự ti, không nịnh nọt không ton hót, từ lúc đầu đã đứng ở vị trí giống anh, vô cùng tự nhiên nói chuyện với anh…
Tiêu Việt rất kỳ lạ, kỳ lạ đến mức khiến người khác khó mà coi nhẹ, trong chuyên ngành mạnh đến độ cướp nhãn cầu người khác, khiến người ta không rời nổi mắt càng không nhịn được đi quan tâm.
Cho nên ở Nam Kinh, Nhậm Giang Lâm anh mới có thể tự mình ném cành ô liu ra, nói rõ muốn hợp tác với hắn, thái độ ra điều kiện tùy ý, nhưng Tiêu Việt lại từ chối, đây là lần đầu tiên có người từ chối hợp tác với anh.
(Cành ô liu: chỉ lời mời gọi, lời dụ dỗ của người khác)
Tiêu Việt là một người nhìn như không đáng tin cậy thật ra tâm tư thông thấu, một người rất thông minh lại làm việc nghiêm túc.
Càng ở chung, anh càng có thể nhận ra người này không giống bình thường.
Anh cảm thấy mới lạ với Tiêu Việt, càng vô cùng thưởng thức, thưởng thức người này rõ ràng là nhân vật thiên tài, nhưng cũng không kiêu không nóng, thưởng thức hắn xử sự hào phóng không lá mặt lá trái…
Đương nhiên trừ cái tay thỉnh thoảng ti tiện, cái tính thích động tay động chân của Tiêu Việt ra.
Về điểm này, Nhậm Giang Lâm cũng rất nghi hoặc, anh tự nhận bình thường xử sự lạnh nhạt làm việc thành thạo, cho dù ngẫu nhiên thất bại anh cũng sẽ không dễ dàng nổi giận, bởi vì sau đó anh sẽ đoạt lại từng cái, Nhưng từ sau khi biết Tiêu Việt, anh luôn bị một động tác của Tiêu Việt trêu chọc đến mức ngực tức anh ách.
Đụng chạm của Tiêu Việt, nói đùa không đứng đắn, mới đầu anh tức giận, nhưng mấy cái Tiêu Việt làm tính ra đều vài việc nhỏ như hạt vừng, tức giận vì chuyện này lại thực sự là chuyện bé xé ra to, cuối cùng cũng chỉ khó chịu ở trong lòng.
Nhưng cho dù là thế, mấy tháng ngắn ngủi, Tiêu Việt với anh mà nói cũng trở nên khác biệt, ánh mắt của anh luôn bị người này hấp dẫn, sự khác biệt này khiến anh không có cách nào định vị.
Giống như bỗng nhiên gặp được bạn tốt đáng giá để quen thân hiếm có trong cuộc sống, nhưng Tiêu Việt lại không giống bạn tốt…
Từ đêm họp thường niên đó, khoảnh khắc Tiêu Việt vòng anh trong ngực, sau khi nghe Tiêu Việt dẫn Đới Tinh Hi đi, cảm xúc của anh lúc vui sướng lúc tức giận, khiến anh có… ảo giác.
Nhìn Tiêu Việt đi theo anh cùng tiến vào phòng ngủ, ánh mắt Nhậm Giang Lâm hơi tối lại.
Nhưng, đó cũng chỉ có thể là ảo giác.
Vả lại, chỉ có thể là ảo giác.
“Có phải cậu nên tránh đi một lát không.” Nhậm Giang Lâm cười nói, “Tôi thay quần áo.”
Tiêu Việt nghe vậy chớp mắt nói, “Có gì mà phải tránh? Anh có tôi cũng có, còn không cho nhìn?”
“Phải không?”
Liếc nhìn Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm cười khẽ một tiếng, cũng không đuổi Tiêu Việt ra ngoài nữa, trực tiếp giơ tay cởi áo khoác ra, tiện tay ném lên chăn đệm tơ tằm màu trắng, tiếp đó cũng không dừng lại bắt đầu cởi khuy áo sơ mi.
Ban đầu Tiêu Việt tưởng rằng Nhậm Giang Lâm sẽ mở miệng “mời” hắn đi ra lần nữa, nhìn Nhậm Giang Lâm cởi áo sơ mi, lộ ra da thịt, Tiêu Việt sững sờ, chốc lát sờ lên mũi quay lưng lại nói: “Anh từ từ thay, tôi đi ra ngoài xem xem.”
Dứt lời Tiêu Việt đi ra khỏi phòng tiện thể đóng cửa lại.
Nhậm Giang Lâm không khỏi cười khẽ một tiếng.
Ra khỏi phòng Tiêu Việt rảnh đến phát chán nên nhìn xung quanh một lần.
Phòng ở tầng ba xác thực rộng rãi hơn nhiều, ngoại trừ phòng khách, phòng tắm, phòng ngủ lớn hơn một vòng, còn có thêm một sân thượng lớn có thể nhìn cảnh núi và phòng bếp nhà ăn.
Trên sân thượng không có đỉnh, bên cạnh đặt một hàng ghế sofa bằng da, rộng rãi đến mức thậm chí có thể nằm xuống ngắm sao trên trời.
Đúng là có khác biệt bản chất với tầng hai.
Nghĩ vậy Tiêu Việt đặt mông ngồi xuống sofa, hai tay mở ra đặt lên lưng ghế, ngửa đầu nhìn lên trời.
Hai ngày Tết xuân thời tiết rất đẹp, lúc này đúng lúc mặt trời vừa xuống núi, Tiêu Việt ngẩng đầu lên nhìn thấy đường chân trời màu đỏ lam.
Nhưng ghế sofa vẫn chưa ngồi ấm chỗ, điện thoại của phòng khách khách sạn đã vang lên.
Tiêu Việt đứng dậy đi nghe máy, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng của nhân viên phục vụ khách sạn.
“Chào anh, bữa tối hôm nay đã chuẩn bị xong rồi, anh muốn chúng tôi đưa lên phòng cho các anh, hay là xuống nhà hàng ở đại sảnh tầng một ăn cơm?”
Nghĩ rằng Nhậm Giang Lâm vốn đi chơi với bạn bè, cả biệt thự đều là người quen, chắc chắn cũng sẽ không ăn cơm trong phòng, Tiêu Việt nói: “Đến nhà ăn đi, không cần đưa lên đâu.”
“Vâng ạ, chúng tôi lập tức chuẩn bị bát đũa cho anh, xin hỏi anh còn có căn dặn gì không?”
“Ừ, được, cảm ơn, chỗ tôi có hai người.”
“Vâng, không làm phiền anh nữa.”
Vừa cúp điện thoại, sau lưng đã vang lên giọng nói của Nhậm Giang Lâm.
“Sao vậy?”
Tiêu Việt đáp một tiếng quay đầu, ánh mắt sáng lên.
Trong chiếc áo len ca rô xanh trắng cổ chữ V là chiếc sơ mi màu xám, quần thường màu đen tôn lên đôi chân thẳng thon dài, đây là lần đầu Tiêu Việt thấy Nhậm Giang Lâm mặc thường phục, nom thân thiện hơn bình thường rất nhiều, cũng ấm áp hơn.
“Lễ tân khách sạn gọi điện đến hỏi xem muốn ăn cơm trong phòng hay là xuống nhà ăn dưới lầu, tôi vừa trực tiếp nói với cô ấy là dưới lầu, không có vấn đề gì chứ?”
Nhậm Giang Lâm lắc đầu: “Vốn là ra ngoài giải sầu với bạn bè, đương nhiên phải cùng nhau.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Nhìn Nhậm Giang Lâm từ trên xuống dưới, Tiêu Việt không nhịn được huýt sáo một cái, nói: “Nhưng ông chủ lớn đúng mà một cái móc áo, mặc gì cũng đẹp.”
“Cảm ơn.” Nhậm Giang Lâm cười nhận lời khen của Tiêu Việt, sửa lại ống tay áo sơ mi, nói: “Vậy chúng ta xuống thôi, hai em trai kia của cậu đâu?”
“Anh không nói tôi cũng quên mất, nhưng vừa nãy tôi và anh gặp nhau, chúng nó ngâm gần xong rồi, trước tiên xuống xem chúng nó có ở nhà hàng không, nếu không ở đó tôi lại gọi điện thoại.” Tiêu Việt nhìn cái vali đặt bên cạnh ghế sofa trong phòng khách, hỏi: “Đó là vali của bạn nhỏ vừa nãy?”
Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt cười như không cười gật đầu: “Đúng rồi, nhưng sao cậu cứ gọi cậu ta là bạn nhỏ?”
“Chẳng lẽ không phải?” Tiêu Việt nói: “Dáng vẻ cậu ta vừa nhìn thì nhiều lắm là mười mấy hai mươi tuổi, không phải bạn nhỏ thì là gì? Hóa ra ông chủ Nhậm thích tuổi trẻ?”
“Từ Triết Văn dẫn đến,” Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt, dừng một lát, vẫn nói: “Tôi vốn cũng không định làm gì với cậu ta, cũng không muốn cậu ta ở chỗ của tôi.”
Tiêu Việt nở nụ cười: “Vậy tôi tiện đường xách vali xuống giúp cậu ta?”
Nhậm Giang Lâm thở dài một hơi: “Đêm nay cậu, thật sự quyết định ở chỗ tôi?”
Tiêu Việt cười nói: “Chẳng thế thì sao? Tôi xuống dưới ngủ cùng cậu ta?”
Thấy Nhậm Giang Lâm không tiếp lời này, Tiêu Việt nói tiếp: “Ông chủ Nhậm à, giường chỗ anh rộng như thế, chia cho tôi một nửa chắc không có ảnh hưởng nhỉ.”
“… Tùy cậu vậy.”
“Vậy thì xuống thôi, lát nữa ăn cơm xong, chúng ta đi ngâm suối nước nóng.”
“Được.”
Đợi hai người đi đến nhà hàng ở tầng một, mấy người còn lại đã đợi ở đó từ lâu, gồm cả Tiêu Hướng Địch và Vương Ngôn Thành.
Tiêu Hướng Địch vốn đã nói nhiều, lúc này nhìn thấy minh tinh thật, càng vô cùng thân thiện bắt chuyện với mấy vị kia, đuôi mắt cũng cười ra nếp nhăn.
Tiêu Việt đến đến bên cạnh hai người họ ngồi xuống, trêu ghẹo nói: “Nhiệt tình thế? Tao còn tưởng mày sẽ thẹn thùng đến nỗi nói không nên lời chứ.”
Tiêu Hướng Địch mặt mày hớn hở, “Anh khoan hãy nói, mấy minh tinh này cũng rất hiền hòa, vừa rồi em và Tiểu Thành tới quả thật hơi câu nệ, mấy người họ còn cố ý tìm bọn em nói chuyện.”
Nhậm Giang Lâm ngồi đối diện Tiêu Việt, không để lại dấu vết đánh giá hai người có nét tương tự Tiêu Việt, khẽ cười nói: “Hai người này chính là em trai cậu đúng không?”
“Ừ đúng, mặt rỗ này là em họ Tiêu Hướng Địch của tôi, em họ núi băng kia tên là Vương Ngôn Thành, học sinh cấp ba.”
Sau khi trò chuyện đơn giản, nhân viên phục vụ khách sạn đã lên đồ ăn, bữa cơm này ăn rất nhanh.
Sau khi ăn xong Chu Hạ gọi mấy người đến KTV của biệt thự đi hát.
Ngũ âm của Tiêu Việt không được đầy đủ nên không đi tham gia náo nhiệt, Nhậm Giang Lâm không thích ồn ào cũng không đến.
Hai người đến sân sau biệt thự ngồi hóng gió một lát.
Nhưng không bao lâu, Từ Triết Văn cầm hai ly rượu một chai Mao Đài đi ra, “Anh Tiêu, hôm nay là lần đầu gặp mặt, tôi mời anh một chén.” Nói đoạn rót đầy hai ly sau đó đưa cho Tiêu Việt một ly.
rượu mao đài
Nhậm Giang Lâm nhìn Từ Triết Văn hơi say, nhíu mày lại.
Tiêu Việt có thể cảm nhận được sự thù địch của Từ Triết Văn với hắn, nghĩ đến vừa nãy người này đi cùng Đới Tinh Hi, lúc ăn cơm cũng ngồi với nhau, hắn đã hiểu Từ Triết Văn coi hắn là tình địch.
Ngẫm nghĩ, Tiêu Việt nhận ly rượu cũng đứng lên, một ngụm uống cạn rượu trong ly, sau đó mới nói: “Anh Từ đúng không? Tôi và cô Đới chỉ ngẫu nhiên gặp nhau trong buổi họp thường niên, Nhậm Giang Lâm bảo tôi đưa cô ấy về nhà, nhưng lúc đó tôi có việc, chỉ đưa cô ấy đến nhà để xe thôi, anh cứ yên tâm trăm phần trăm, chúng tôi không có bất cứ quan hệ gì.”
Từ Triết Văn không ngờ Tiêu Việt nói ngay thẳng như vậy, ngẩn người, trong tay bưng rượu cũng quên uống, “… À…”
“Nhà để xe?” Nhậm Giang Lâm nghe vậy nhìn sang Tiêu Việt, kinh ngạc nói: “Hôm đó cậu chỉ đưa cô ta ra ngoài thôi?”
“Nếu không thì còn có thể xử lý thế nào? Tôi và cô Đới lại không thân, ông chủ lớn à phần thưởng anh cho này to quá, Tiêu Việt tôi có phần không gánh nổi.” Bốn mắt nhìn nhau với Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt nhếch miệng cười lên, “Có điều, nếu tôi không muốn phần thưởng này, liệu anh có cân nhắc cho tôi cái khác không?”.