Chiến Long Vô Song


Trần Ninh mỉm cười nói: “Vậy được, ngày mai anh sắp xếp máy bay riêng cho em về Trung Hải trước.”
Tống Sính Đình hỏi: “Vậy còn anh?”
Trần Ninh cười nói: “Anh, có thể phải ở lại mấy ngày.”
“Ngày mai Nội các có một buổi họp quan trọng, Quốc chủ sẽ đưa ra ý kiến bổ sung thành viên cho Nội các, đến lúc đó sẽ đưa ra ý kiến cho anh vào Nội các.”
“Anh phải chờ xem két quả như nào.”
Tống Sính Đình kích động nói: “Chồng, anh vậy mà được vào Nội các rồi sao?”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Thầy của anh sắp hết nhiệm kỳ rồi, cần đề bạt một người đại diện đi vào, tránh cho người đi trà lạnh().”
(‘) người đi rồi thì sẽ không còn ai nhớ đến nữa, không còn chút quyền lực nào nữa.

“Thầy cảm thấy anh cũng không đến nỗi nào, muốn cho.


anh tiến vào Nội các, học hỏi kinh nghiệm.”
“Nhưng dù sao thì anh còn quá trẻ, trước đấy được nhận chức thống soái Bắc Cảnh, vẫn phải nhờ thầy dùng sức dẹp tan nghị luận mới được, lần này đề bạt anh vào Nội các, chắc là cũng sẽ có rất nhiều người ngăn cản.”
“Cho nên anh có thể vào được Nội các hay không, cũng rất khó nói.”
Đúng là, lão Quốc chủ Tần Hằng trước khi hết nhiệm kỳ, chắc chắn muốn đưa học trò giỏi nhất của mình vào Nội các.

Vừa là đề bạt Trần Ninh, cũng muốn Trần Ninh là người nói chuyện thay mình.

Nhưng mà mấy vị các lão trong Nội các, nhất là đám người Hạng Thành chắc chắn sẽ phản đối.

Cho nên Trần Ninh cũng không xác định được lần này mình có thể vào Nội các được hay không?
Tống Sính Đình sùng bái nhìn về phía Trần Ninh: “Không cần biết anh có thể thuận lợi bước vào Nội các hay không, trong mắt của em anh vẫn luôn là anh hùng giỏi nhất, em luôn kiêu ngạo vì anh.”
Trần Ninh ôn nhu nhìn về phía cô: “Có thể gặp được em, cũng là điều may mắn nhất của anh.”
Hai người bốn nhìn nhau, trong mắt hai người đều tràn ngập tình yêu.

Trần Ninh nhìn nụ cười gần trong gang tắc của vợ, nghĩ đến ngày mai vợ mình sẽ phải quay về Trung Hải, trong lúc nhất thời có hơi không nỡ, nâng lên gương mặt xinh đẹp của vợ, muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Gương mặt xinh đẹp của Tống Sính Đình ửng đỏ, theo bản năng nhắm mắt lại.

Mắt thấy hai người sắp hôn nhau.

Ngay lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng đánh nhau cùng với tiếng gầm thét.


Sắc mặt Trần Ninh hơi trầm xuống.

Tống Sinh Đình cũng mở mắt, nhỏ giọng nói: “Bên ngoài hình như xảy ra chuyện rồi.”
Trần Ninh lạnh lùng gọi ra bên ngoài suối nước nóng: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì mà ồn ào vậy?”
Lập tức có Hỗ vệ ở bên ngoài báo cáo: “Báo Thiếu soái, bên ngoài có người tự tiện xông vào, chỉ đích danh tên của Thiếu soái muốn tỷ thí với Thiếu soái.”
“Điển đội trưởng và mấy vị huynh đệ khác, đang ngăn lại người đến.”
Điển Chử và máy vị Hỗ Vệ khác, đồng loạt ra tay chặn người đến?
Trong mắt Trần Ninh cũng xuất hiện một chút kinh ngạc.

Bát Hỗ Vệ trong đội cảnh vệ của anh, người nào cũng là thực lực Binh vương, Điển Chử càng là vương trong Binh Vương.

Những người mạnh bình thường không phải là đối thủ của Hỗ Vệ, càng không phải là đối thủ của Điển Chử.

Lần này đến bao nhiêu người?

Vậy mà cần Điển Chử cùng mấy người Hỗ Vệ khác đồng loạt ra tay chặn lại?
Lão Bát trong Hỗ vệ đội đứng ở bên ngoài báo cáo: “Người đến chỉ có một người, hơn bốn mươi tuổi, dáng người cao gây, khí thế mạnh mẽ, đội trưởng Điền và bảy vị huynh đệ khác cùng liên thủ nhưng vẫn không thể đánh thẳng.”
Cái gì?
Chỉ đến có một người, mà Điển Chử và bảy Hổ Vệ liên thủ, cũng không thể đánh thắng?
Trần Ninh đứng lên đi ra khỏi suối nước nóng, vừa thong dong mặc quần áo, vừa nói với Tống Sính Đình vẫn còn trong suối nước nóng: “Anh đi ra ngoài xem sao, cũng sẽ gọi Đồng Kha đến giúp em, em đang có thai, đi đứng phải cần thận.”
Tống Sính Đình nói: “Nghe cấp dưới của anh báo lại, hình như người đến rắt là lợi hại, anh phải cần thận đáy.”
Trần Ninh cười nói: “Anh sẽ cần thận.”
Viện trước của suối nước nóng Thiên Tâm.

Điển Chử và bảy người Hổ Vệ, đang liên thủ cùng công đánh một người đàn ông trung niên mặc áo vải xám, tóc dài..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui