Lý Khôn nghe vậy, cuống quít bước nhanh tới bên cạnh Trằn Ninh.
Lúc này, dưới ánh mắt của Quốc chủ phu nhân Vương Uẫn, đại quân Nội các Hạng Thành, còn có rất nhiều lãnh đạo, vô số khách mời tại hiện trường, cũng như rất nhiều phóng viên theo dõi.
Chiến thần Hoa Hạ Trần Ninh, cùng Bộ trưởng Ngoại giao.
Tu La quốc Cary, bắt tay.
Tràn Ninh nhìn Cary cao một mét tám, làn da ngăm đen, ánh mắt đặc biệt sắc bén, mỉm cười nói: “Xin chào.”
Lý Khôn bên cạnh Trần Ninh, lập tức dùng ngôn ngữ Tu La quốc, nói với Cary và những người khác: “Thiếu soái chúng tôi đang hỏi thăm sức khỏe ngài Cary, xin chào.”
Một cảnh đáng ngạc nhiên xuất hiện.
Bộ trưởng Ngoại giao bàn tay sắt của Tu La quốc – Cary, lại không nói ngôn ngữ quốc gia của bọn họ, mà là cười lạnh nhìn Trần Ninh, dùng tiếng Trung thuần thục, từ từ nói: “Xin chào ngài Trần Ninh!”
“Tôi đã sớm biết ngài, ngài là thống soái Hoa Hạ ở Bắc Cảnh.”
“Ngài còn nhớ em trai Rande của tôi không?”
“Cậu ấy là tướng quân Tu La quốc chúng tôi, bị ngài giết chết.”
Tất cả mọi người ở hiện trường, nghe vậy sắc mặt đều thay đổi.
Các phóng viên không nhịn được chụp ảnh Trần Ninh và Cary.
Đêm nay chiến thần Hoa Hạ cùng đại thần ngoại giao bàn tay sắt Tu La gặp mặt, thật sự là kinh bạo.
Cary gặp liền chất vấn Trần Ninh giết em trai mình.
Các phóng viên đều tò mò Trần Ninh sẽ phản ứng như thế nào?
Tu La quốc gần đây chuẩn bị một lần nữa khởi binh ở Bắc Cảnh Hoa Hạ, lần này Cary đến thăm Hoa Hạ, chính là thăm dò.
Trần Ninh là thống soái Bắc Cảnh, thái độ của Trần Ninh vô cùng quan trọng.
Nếu Trần Ninh hung hăng, có thể kích thích Tu La quốc, dẫn đến hai nước một lần nữa bùng nỏ chiến tranh.
Nếu như Trần Ninh biểu hiện yếu đuối, như vậy Tu La quốc cũng nhất định cảm thấy Hoa Hạ dễ uy hiếp, càng thêm kiên định quyết tâm Tu La quốc khởi binh xâm phạm Bắc Cảnh Hoa Hạ.
Vì vậy, Trần Ninh đối mặt với câu hỏi hung hăng của Cary, câu trả lời là rất quan trọng.
Quốc chủ phu nhân Vương Uẩn, đại quan Nội các Hạng Thành, Bộ trưởng Ngoại giao Tằng Sĩ Hùng, còn có Tống Sính Đình cùng Từ Hải Yến, tất cả mọi người, đều khẩn trương nhìn chằm chằm Trần Ninh, xem Trần Ninh trả lời như thế nào?
Trần Ninh đối mặt với câu hỏi trực tiếp của Cary, vẻ mặt vẫn ung dung, anh bình tĩnh nói: “Rande, tôi nhớ anh ta.”
“Anh ta dẫn binh xâm phạm quốc gia của tôi, tôi dẫn binh bảo vệ quốc gia của tôi.”
“Anh ta thát bại, tôi thành công.”
Hiện trường yên tĩnh.
Mọi người ngơ ngác nhìn Trần Ninh, sắc mặt Trần Ninh rất bình tĩnh, giống như đang giải thích một sự thật rất bình thường.
Không phô trương, cũng không giấu, vừa phải.
Thậm chí không thể để bác bỏ, không thể tức giận.
Vương Uần dẫn đầu vỗ tay!
Không ít khách mời tại hiện trường không nhịn được vỗ tay.
Cary thì nhíu mày, Trần Ninh người này, so với tưởng tượng của anh ta khó đối phó.
Khiêu Chiến Quốc chủ phu nhân thấy Trần Ninh cùng Cary, hai người đối đầu nhau, sợ hai người trước mặt các phóng viên trong và ngoài nước xung đột.
Bà mỉm cười và nói: “Ò, ngài Cary, trình độ tiếng Trung của ngài thực sự tốt.”
Ánh mắt Cary chuyển động hai cái, sau đó liền cười ha hả nói: “Các vị có một câu gọi là biết mình biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.”
“Tôi thực sự không quan tâm đến văn hóa của các vị, nhưng tôi quan tâm đến việc đánh bại các vị, vì vậy tôi có đọc lướt qua.”
Lời này của Cary nói ra, làm cho Vương Uẩẳn khế nhíu mày.
Tất cả người Hoa Hạ ở hiện trường đều nhịn không được lộ ra một vẻ tức giận.
Những người Tu La quốc Cary, thật sự là không biết tốt xấu, Hoa Hạ có thiện ý thiết lập tiệc chiêu đãi bọn họ, bọn họ lại từng câu từng câu có gai, lúc nào cũng muốn khiêu chiến cùng Hoa Hạ.
Mà các phóng viên nước ngoài tại hiện trường, vẻ mặt vui mừng, lại là một trận chụp ảnh tách tách..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...