“Ha ha, tụi mày muốn thể hiện, vậy tao cho tụi mày cơ: hội.”
“Người đâu rồi, trước tiên đánh gãy toàn bộ chân chó của mấy người này, dựa theo lời hắn nói, khiến cho bọn họ suốt đời đều ngồi trên xe lăn.”
“Được, Ngũ thiếu.”
Mấy chục thủ hạ phía sau Ngũ Thiên Khải, cầm côn sắt, khí thế hùng hỗ liền nhào tới đám người Điển Chử, muốn đem chân Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ đánh gãy.
Nhưng trong nháy mắt bọn họ nhào tới, Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ cũng động.
Hơn nữa, Điển Chử và Bát Hỗ Vệ nhanh hơn, càng tàn nhẫn hơn.
Chiến đấu hết sức căng thẳng, hai bên cùng hung hăng hỗn chiến một lúc.
Phong cách chiến đầu của Điển Chử và Bát Hỗ Vệ tuân theo trong quân, đơn giản thô bạo, mạnh mẽ thoải mái, hoàn toàn là dùng tốc độ cùng sức mạnh nghiền ép thắng lợi, chỉ thấy bọn họ dùng một chiêu liền đánh bại một đối thủ.
Những thủ hạ đắc lực của Ngũ Thiên Khải đều kêu thảm thiết ngã xuống trước mặt bọn họ.
Ngũ Thiên Khải cùng đám hồ bằng cẩu hữu của anh ta, tất cả đều sợ ngây người.
Ngũ Thiên Khải nhìn thấy liền kinh hồn bạt vía, anh ta vốn tưởng rằng anh ta đánh nhau nhiều như vậy, chín vệ sĩ trước mắt này, nhất định trong chớp mắt sẽ toàn bộ bị đánh ngã.
Nhưng cảnh trước mắt này lại khiến anh ta mở rộng tầm mắt.
Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ, ra tay như điện, nặng nề như sấm, đám tay chân của anh ta, chưa tới một phút, toàn bộ ngã trong vũng máu.
Sau khi Điển Chử cùng Bát Hổ Vệ, đem thủ hạ của Ngũ Thiên Khải đánh ngã.
Con giận còn chưa nguôi, đang muốn chỉnh cả Ngũ Thiên Khải.
Mà lúc này, cửa phòng mở ra.
Trần Ninh trầm mặt, đưa theo Tống Sính Đình cùng Đồng Kha đi ra, lạnh lùng nói: “Tại sao lại ồn ào như vậy, quấy rầy vợ tôi ăn cơm.”
Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ đồng loạt cung kính nói: “Thiếu gia!”
Trần Ninh nhìn những tên bị thương trên mặt đất, sau đó ánh mắt lại dừng lại trên người Ngũ Thiên Khải, lạnh lùng nói: “Lại là anh, gãy một chân anh cũng không nhớ kỹ sao?”
Ngũ Thiên Khải vừa sợ vừa giận, hận nói: “Tiểu tử, anh đập xe của tôi, đánh gãy chân tôi, anh cho rằng chuyện này tôi sẽ bỏ qua như vậy sao?”
“Anh cũng không hỏi thăm, Ngũ Thiên Khải tôi người thế nào, từ khi nào ở Thủ đô chịu thiệt thòi như vậy?”
Trần Ninh cười lạnh: “Anh ở Thủ đô trâu bò như vậy, sao tôi lại không biết?”
Lúc này, ông chủ của Bát Bảo Trai – Trương Bát Bảo, mang theo một đám quản lý nhân viên phục vụ chạy tới.
Trương Bát Bảo nhìn thấy người bị thương trên mặt đt, nhức đầu.
Ông ta vội vàng nói với Trần Ninh: “Vị tiên sinh này, vị công tử trước mắt này là công tử của đại đội trưởng giao thông Ngũ Thành Lâm Thủ đô chúng ta, bác của cậu ấy cũng là cảnh sát Dương Tĩnh vừa mới nhậm chức ở Thủ đô chúng ta.”
Trương Bát Bảo nói ra thân phận của Ngũ Thiên Khải vớiTrần Ninh, ý là ám chỉ Trần Ninh, vị Ngũ thiếu gia này, không phải là người anh có thể trêu chọc được, nên vội vàng nhận sai cầu xin tha thứ.
Trần Ninh kinh ngạc nói: “Anh là cháu trai của Dương Tĩnh, còn là con trai của Ngũ Thành Lâm?”
Mấy ngày trước khi Trần Ninh mang quân đội vây quanh nhà Đường Bá An, Dương Tĩnh còn mang theo rất nhiều lực lượng cảnh sát, đến đối đầu với Trần Ninh, kết quả cuối cùng là Dương Tĩnh bị thương ngay tại chỗ, toàn bộ thủ hạ của Dương Tĩnh đều bị bắt.
Cho nên, hiện tại Trần Ninh nghe được Ngũ Thiên Khải là cháu trai của Dương Tĩnh, có chút bắt ngờ.
Chính là biểu cảm kinh ngạc này, bị Ngũ Thiên Khải nhìn thấy trong mắt, khiến Ngũ Thiên Khải sinh ra hiểu lầm.
Ngũ Thiên Khải nhìn thấy sắc mặt Trần Ninh thay đổi, anh ta còn tưởng Trần Ninh khiếp sợ.
Lúc này, anh ta lập tức đắc ý.
Hắn ngồi trên xe lăn, cười dữ tợn nhìn Trần Ninh: “Đúng vậy, cha tôi là Ngũ Thành Lâm, cậu tôi là Dương Tĩnh.”
“Ở Thủ đô nơi này, cho tới bây giờ chỉ có tôi bắt nạt người khác, không có người khác bắt nạt tôi.”
“Anh bắt nạt tôi thảm như vậy, hiện tại anh cùng thủ hạ của anh toàn bộ tự đánh gãy hai chân, quỳ trước mặt tôi cầu xin tha thứ.
Sau đó đưa vợ và em vợ của anh cho tôi như là cẫu nô, tôi đem lửa giận trong lòng trút hết ở trên người các cô ta, thì có thể tha các người một cái mạng chó.”
“Làm sao?”
Sắc mặt Trần Ninh vốn rất bình tĩnh.
Nhưng khi Ngũ Thiên Khải nói muốn Tống Sính Đình và Đồng Kha làm cẩu nô, cho anh ta trút hết dục vọng cầm thú, sắc mặt Trần Ninh lập tức thay đổi, trở nên đặc biệt lạnh lùng.
Giọng nói Trần Ninh không mang theo cảm xúc, lạnh lùng nói: “Trời làm bậy còn có thể tha thứ, tự gây nghiệt không thể tha thứ.”
“Người đâu, cũng đánh gãy chân chó khác của anh ta, tôi muốn phần đời còn lại của anh ta đều ngồi trên xe lăn, sám hồi sai lầm anh ta phạm.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...