Dứt lời, ông quay sang nhìn Điền Vệ Long: “Điền Vệ Long, ông là người phụ trách bộ đội phòng vệ.
Tôi hỏi ông, hình phạt nặng nhất trong quân đội là gì?”
Điền Vệ Long nghe xong thì sững sờ, hai mắt trợn tròn lên, sau đó lại đảo hai vòng rồi mới ngập ngừng nói: “Hình phạt nặng nhất là… giam cầm, giam trong một căn phòng tối nhỏ.
Binh lính bình thường rất sợ cái này, bọn họ chịu không nỗi cái này.”
Tần Hằng nói: “Được, cái này rất được.
Một lát nữa, giam Trần Ninh vào phòng tối, giam giữ cậu ấy ba ngày ba đêm!”
Điền Vệ Long nói: “Rõ!”
Mọi người có mặt đều quay sang nhìn nhau, đây cũng tính là trừng phạt Trần Ninh rồi ư?
Sau khi trừng phạt Trần Ninh xong, Tần Hằng lại quay sang Đường Bá An, chậm rãi nói: “Bây giờ, đến lượt ông.”
Lúc này trái tim Đường Bá An vô cùng tuyệt vọng.
Vừa rồi Quốc chủ Tần Hằng bảo ông sẽ trừng phạt Trần Ninh, nhưng cuối cùng ông chỉ tuyên bố nhốt Trần Ninh trong phòng tối ba ngày ba đêm.
Đường Bá An biết đây không phải là muốn trừng phạt Trần Ninh, căn bản là đang bảo vệ Trần Ninh.
Vốn dĩ Nội các đã quyết định cách chức Trần Ninh, nhưng Quốc chủ lại trực tiếp bác bỏ quyết định này, vốn là hình phạt cách chức rành rành vậy mà lại đổi thành nhót trong phòng tối ba ngày.
Việc phạt tội xâm nhập vào nhà của thành viên Nội các và tịch thu tài sản thành viên Nội các của Trần Ninh cứ như vậy mà kết thúc.
Bây giờ, bắt đầu xét đến lượt tội của Đường Bá An.
Trái tim của Đường Bá An lúc này chìm trong tuyệt vọng, ông ta biết rằng lần này ông ta chạy trời không khỏi nắng + rồi.
Sắc mặt ông ta tái nhợt nhìn Tần Hằng.
Tần Hằng cũng lạnh lùng nhìn ông ta.
Sở dĩ ông ta rơi vào tình cảnh hôm nay hoàn toàn là do đã bi Tần Hằng lừa.
Ông ta cho rằng Tần Hằng bị đột quy ngã bệnh sẽ không bao giờ được chữa khỏi nữa, hơn nữa nhiệm kỳ của Tần Hằng cũng đã sắp hết nên ông ta hoàn toàn không để ý đến Tần Hằng, hoàn toàn quên mát lời đe dọa của Tần Hằng.
Chính vì bị ông lừa nên gần đây ông ta mới đối phó với Trần Ninh một cách điên cuồng như vậy, mới muốn hạ bệ Trần Ninh, đưa người của mình lên ghé thống soái Bắc Cảnh của Trần Ninh để gia tăng sức ảnh hưởng của mình trong triều.
Ông ta đã chuẩn bị ngồi lên ghé Quốc chủ tiếp theo của đất nước.
Ông ta thận trọng suốt mấy chục năm qua, cuối cùng chỉ vì một chút bát cần mà mắt cả Kinh Châu(*)!
(*) Liên quan đến điển tích trong thời kỳ Tam Quốc, danh tướng Quan Vũ vì tham lập công, liều lĩnh dẫn quân tiến công kiến hậu phương Kinh Châu trống rỗng, bát cẩn làm mắt Kinh Châu( gồm 3 quận Linh Lăng, Quế Dương, Trường Sa) Tần Hằng cầm tư liệu có chứng cứ phạm tội do Nguyễn Hồng trình lên, lệnh cho tất cả Các lão ở đó truyền tay nhau đọc.
Chờ sau mọi người đều đã đọc xong, ông lạnh lùng nói: “Năm nào chúng ta cũng trừng trì mấy con sâu mọt chuột chít, nhưng không ngờ rằng con chuột lớn nhất thế mà lại ở ngay trong Nội các này, ngồi ngay bên cạnh chúng ta.”
Hạng Thành cùng Đàm Hữu Luân, La Trí Tuyền và những người khác vội vàng đứng lên, cúi đầu nói: “Chúng thần có tội!”
Tần Hằng lạnh lùng nói: “Các vị đương nhiên có tội, tôi cũng có tội.
Tội của chúng ta là quá sơ suất!”
Tần Hằng vừa nói dứt câu này, não đám người Đàm Hữu Luân cũng bắt đầu hoạt động.
Quốc chủ chỉ nói tội của bọn họ là sơ suất, không nói là bọn họ có liên quan đến Đường Bá An, ngoài ra ngài ấy dùng chữ “chúng ta” này cũng rất thông minh.
Những kẻ có mặt ở đây lúc này đều là cáo già, đều có thể nghe hiểu ý của Quốc chủ.
Quốc chủ đang ám chỉ rằng chỉ Đường Bá An phải chịu trách nhiệm về việc này, những người khác sẽ không bị ảnh hưởng.
Không ít người có mặt tại hiện trường đều thở phào nhẹ nhõm.
Dù không thể nói rằng bọn họ là đồng loã với Đường Bá An, nhưng bọn họ đều là người của Nội các, hàng ngày cũng giao dịch qua lại không ít.
Nếu bị điều tra nghiêm ngặt, ít nhiều gì họ cũng sẽ có dính líu đến.
Xem ra bây giờ họ nhận ra rằng lãnh chúa của đất nước vẫn đang chăm sóc tình hình chung và chỉ đâm Đường Bá An, nếu họ sẵn sàng hợp tác thì sẽ không có gì xảy ra.
Cho dủ Quốc chủ không chú ý chuyện vặt vãnh nhưng chắc chắn cũng đã điều tra bọn họ.
Đàm Hữu Luân lập tức bày tỏ thái độ nói “Đúng vậy, những người trong Nội các của chúng ta đều quá sơ suất.
Không ngờ trong Nội các uy nghiêm lại có một con sâu mọt gây hại cho đất nước và nhân dân như vậy.
Chúng ta đúng là đáng trách mà!”
Hạng Thành cũng nói: “Bằng chứng phạm tội của Đường Bá An thật sự là khiến cho người ta kinh ngạc, xem mà kinh sợ.
Tôi xin Quốc chủ hãy đích thân trừng phạt nghiêm ngặt ông ta.”
“Đúng, trừng phạt Đường Bá An thật nặng vào!”
“Đúng vậy, đúng vậy, phải trừng trị nghiêm khắc, không được dung túng.”
Suốt đêm qua Đường Bá An đã móc nối với những Các lão khác, rất nhiều người đã hứa sẽ giúp ông ta thoát, xử Trần Ninh.
Thế mà hông ngờ bây giờ, những người này nhìn thấy tình thế thay đổi thì đều lập tức quay nồng súng lại khai hoả vào ông ta, bắt đầu giậu đổ bìm leo.
Vốn dĩ ông ta bị Tần Hằng tính kế đã rất sợ hãi và tức giận rồi, bây giờ đối mặt với những lời buộc tội cùng sự tức giận của đám người nảy, ông ta ngắn ra một lúc, đột nhiên ngẫm ra tất cả mọi thứ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...