Chiến Long Vô Song


Trần Ninh nhìn thấy Nguyễn Hồng, mỉm cười nói: “Nguyễn cục trưởng, cô tới đây thật đúng lúc.

Tên này không chịu nói gì cả, cô đưa ông ta về cục, cạy miệng ông ta ra.”
Nguyễn Hồng liếc nhìn Trương Kiến Vũ đang mặt mày tái mét ở dưới đất, rồi nói: “Được, chúng tôi nhất định sẽ cạy miệng ông ta ra, để ông ta thú nhận tất cả những người liên quan đến việc tắn công Thiếu soái.”
Ngay sau đó, nhóm người của Nguyễn Hồng liền bắt Trương Kiến Vũ đi.

Trần Ninh và Điển Chử quay trở lại khách sạn, nhìn thấy Điền Vệ Long đã ở đó đợi họ.

Trần Ninh cười nói: “Điền tướng quân, ông điều tra nguồn gốc vũ khí của nhóm người Hắc Hoàng thế nào rồi, tra ra được gì?”
Điền Vệ Long trầm giọng nói: “Chúng tôi tra ra được Tiếu Kiến Bân, người phụ trách thiết bị hậu cần, có hiềm nghi rất lớn.

Rất có thể chính là ông ta đã cung cấp vũ khí cho nhóm lính đánh thuê Hắc Hoàng.”
“Khi chúng tôi tìm được ông ta thì ông ta vừng dùng súng tự sát.”
Trần Ninh nhíu mày: “Tiếu Kiến Bân cũng chét rồi?”
Điền Vệ Long nói: “Vẫn chưa chết, cchúng tôi đã đưa ông ta đến bệnh viện Quân y để cắp cứu.


Bây giờ vẫn chưa rõ có thể cứu sống được hay không.”
Trần Ninh nói: “Nói với các bác sĩ ở bệnh viện Quân y rằng bắt buộc phải cứu sống Tiếu Kiến Bân cho bằng được.

Tiếu Kiến Bân là nhân vật chủ chốt, không được đề ông ta chết.”
“Nếu Tiếu Kiến Bân và Trương Kiến Vũ cùng nhau khai ra Đường Bá An, thì đã đến lúc Đường Bá An phải trả giá rồi.

Điền Vệ Long nói: “Rõ, tôi lập tức đến bệnh viện ngay.”
Dinh thự Đường gia.

Mặt Đường Bá An tái xanh, buồn bực, nóng nảy.

Không biết đã bao nhiêu năm rồi ông ta không cáu gắt như bây giờ.

Những tâm phúc đắc lực của ông ta đều đã tập trung đến đủ.

Khổng Quý Lễ nói: “Đường lão, mọi thứ càng lúc càng tồi tệ hơn.

Trần Ninh không cam tâm việc mình bị tấn công, cậu ta muốn điều tra kỹ hai vụ tắn công vừa rồi.”
“Đồng thời, đội trưởng lực lượng phòng vệ Điền Vệ Long và cục trưởng Cục an toàn quốc gia Nguyễn Hồng cũng đang tích cực hỗ trợ Trần Ninh điều tra việc này.”
Đường Bá An nói: “Trần Ninh là môn sinh của Quốc chủ, Điền Vệ Long và Nguyễn Hồng đều là thân tín của Quốc chủ, bọn họ giúp đỡ Trần Ninh cũng là hợp tình họp lý.”
Khổng Quý Lễ nói: “Nhưng mà bây giờ Trương Kiến Vũ, người chịu trách nhiệm liên hệ với Hắc Hoàng đã bị Trần Ninh phái người bắt lại lần nữa rồi.”
“Ngoài ra còn có Tiếu Kiến Bân, người chịu trách nhiệm cung cấp vũ khí.

Cậu ta vì bị lộ nên đã dùng súng tự sát, nhưng lại tự sát bất thành.

Hiện cậu ta đang được cấp cứu ở bệnh viện.”

Khổng Quý Lễ dừng lại một chút rồi nói: “Đường lão, Trương Kiến Vũ và Tiếu Kiến Bân đều biết rất nhiều chuyện.

Nếu họ không bị cạy miệng lỡ nói ra chuyện gì thì ngọn lửa này rất có thể sẽ cháy lan lên người ngài mát…”
Đường Bân hừ lạnh một tiếng: “Trần Ninh muốn lợi dụng hai nhân vật nhỏ này để bắt được tôi.

Cậu ta nghĩ nhiều rồi.”
Khổng Quý Lễ cũng cười hùa theo, nói: “Trần Ninh muốn mượn chuyện này để lật đổ Đường lão, chuyện này đương nhiên là không thế nào.

Ngài là nhân vật lớn trong Nội các, Quốc chủ ngã bệnh rồi, làm gì có ai có quyền động đến ngài chứ.”
“Nhưng mà, nếu như để Trần Ninh bắt được Trương Kiến Vũ và Tiếu Kiến Bân thì cũng không được.”
“Đến lúc đó, nếu Trương Kiến Vũ và Tiếu Kiến Bân khai ra quá nhiều chuyện, Trần Ninh lại làm lớn chuyện lên thì cuối cùng, cho dù Trần Ninh không kéo được ngài xuống ngựa thì vẫn sẽ làm vấy bẳn thanh danh của ngài.”
“Đường lão, ngài chuẩn bị tranh đoạt vị trí Quốc chủ tiếp theo.

Nếu để chuyện này ảnh hưởng đến danh tiếng của ngài thì cũng không tốt.”
Đường Bá An nghe vậy thì khẽ cau mày.

Ông ta chằm chậm nói: “Ông nói vậy, cũng không phải không có lý.”
“Để xem trong Cục an toàn quốc gia có người nào của chúng ta có thể giết Trương Kiến Vũ không?”
“Còn Tiếu Kiến Bân đang ở bệnh viện thì cũng cho Huyền Phong đi theo dõi.”

“Nếu Tiếu Kiến Bân được cứu sống lại thì Huyền Phong tự biết phải làm gì.”
Khổng Quý Lễ nói: “Vâng!”
Trần Ninh đang ăn tối với Đồng Kha và Điển Chử thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Điền Vệ Long, Điền Vệ Long trầm giọng nói: “Thiếu soái, tin xấu.

Không cứu sống Tiếu Kiến Bân, ông ta vừa chết rồi.

Trần Ninh cau mày!
Điền Vệ Long nói: “Thiếu soái, chúng ta phải làm sao đây, chỉ dựa vào lời khai của Trương Kiến Vũ thì e rằng chúng ta không thể động đến Đường các lão được.”
Trần Ninh nheo mắt, trầm giọng hỏi: “Ông đã công khai tin tức cứu sống Tiếu Kiến Bân thật bại ra chưa?”
Điền Vệ Long nói: “Vẫn chưa, ca cấp cứu chỉ vừa thất bại.

Thi thể vẫn còn đang ở trong phòng cấp cứu.

Bác sĩ vẫn chưa đi ra, chỉ vừa gọi điện thông báo cho tôi thôi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui