Hai ngày sau đó, mỗi ngày Trần Ninh đều đến để thăm Quốc chủ bị ốm.
Nhưng anh vẫn không gặp được Quốc chủ, mỗi lần đều do dì Vương tiếp đón anh.
Tin tức về việc Trần Ninh bị tấn công lần thứ hai đã bị chặn lại, chỉ có các quan chức cấp cao, Nội các và một số ít người biết về việc đó.
Hai ngày nay Từ Đình Tùng đã lấy bản lĩnh điều tra vụ án của mình ra, dốc hét sức lực để điều tra.
Trương Kiến Vũ cũng bị người của Cục an toàn quốc gia bắt lại.
Từ Đình Tùng đích thân dẫn người, liên tục thẳm vấn Trương Kiến Vũ trong hai ngày hai đêm.
Nếu là người bình thường hai ngày hai đêm không ngủ, hẳn là sẽ suy sụp từ lâu, thành thật khai báo mọi chuyện.
Thế nhưng tên Trương Kiến Vũ này có xuất thân từ quân đội, hiện tại ông ta còn đã là ông chủ của một công ty tư vấn an ninh quốc tế, kinh nghiệm, tâm lý và thể chất đều rất mạnh.
Hai ngày hai đêm không ngủ, tinh thần ông ta đã trở nên vô cùng hưng phấn, nhưng ông ta vẫn ngậm chặt miệng, không chịu khai ra bất cứ thứ gì.
Vào đêm thứ ba, 1 giờ đêm.
Phòng thẩm vắn!
Sắc mặt Từ Đình Tùng lúc này cũng đã rất phờ phạc, nhưng ánh mắt ông ta vẫn rất nghiêm nghị, ông ta trừng mắt nhìn Trương Kiến Vũ đang bị còng tay trên ghé thẩm vấn, lạnh lùng nói: “Trương Kiến Vũ, lính đánh thuê của Häc Hoàng là do cậu đón có phải không?”
“Ai sai ông làm việc này? Ai sai ông sắp xếp cho lính đánh thuê của Hắc Hoàng tiền vào Thủ đô?”
Trương Kiến Vũ ấp a ấp úng, nhếch miệng cười một cách miễn cưỡng, yếu ớt nói: “Không ai sai tôi cả.
Công ty chúng tôi phụ trách tư vấn an ninh quốc tế.
Người nước ngoài đến Hoa Hạ, muốn hỏi ý kiến chúng tôi về công việc thôi.”
“Sao vậy, nhóm người của Hắc Hoàng gây họa rồi à2 “
“Ò, chuyện này thì liên quan gì đến tôi.
Từ Đình Tùng, đừng nói chỉ vì tôi gặp nhóm người Hắc Hoàng đó một lần mà ông vu khống cho tôi đấy chứ?”
“Chúng ta đều là môn sinh của Đường lão, ông đối xử với anh em của mình thế này, thật không tốt chút nào…”
Nghe Trương Kiến Vũ nhắc đến Đường các lão, vẻ mặt Từ Đình Tùng trở nên khó coi.
Nếu không phải bị Thiếu soái ép buộc, ông ta bắt buộc phải tự mình cứu lấy mình thì ông ta nào muốn điều tra người của Đường lão cơ chứ?
Hơn nữa bây giờ ông ta cũng đang rất sợ hãi, nêu như ông ta tiếp tục điều tra lại tra ra được có liên quan đến Đường lão thì phải làm sao đây?
Tâm tình Từ Đình Tùng lúc này rất hỗn loạn!
Ông ta thấy lúc này tinh thần của Trương Kiến Vũ vẫn chưa suy sụp hoàn toàn, e là nhất thời vẫn sẽ chưa chịu nghe lời.
Ông ta lạnh lùng nói: “Ông không muốn nói cũng được, không sao cả, tôi sẽ tiếp tục dây dưa với ông, đến khi ông chịu khai ra thì thôi.”
Nói xong, ông ta ra lệnh cho máy tên thuộc hạ trong phòng thẩm vần tiếp tục thay phiên nhau thẳm vấn Trương Kiến Vũ, không cho Trương Kiến Vũ ngủ.
Sau đó, ông ta một mình bước ra khỏi phòng thẩm vắn.
Vừa bước ra khỏi phòng thẳm vần, điện thoại di động của ông ta đột nhiên vang lên.
Là cuộc điện thoại do đích thân Đường lão gọi đến.
Vẻ mặt của Từ Đình Tùng có chút kỳ quái, ông ta hơi do.
dự một chút nhưng vẫn bắt máy, cung kính nói: “Đường lão, khuya vậy rồi ngài vẫn còn chưa ngủ sao?”
Đường Bá An cười nói: “Tôi vừa xử lý xong một số công việc quan trọng, định đi ngủ thì vợ tôi đột nhiên nói với tôi Trương Kiến Vũ không biết làm gì mà bị người ta bắt lại rồi.”
“Người nhà của Trương Kiến Vũ rất lo lắng, nhưng không nghe ngóng rõ được nên chạy đến tìm tôi để hỏi tình hình.”
“Trương Kiến Vũ với cậu đều là môn sinh của tôi.
Tôi gọi cho cậu chỉ để hỏi tình hình cậu ta.”
Từ Đình Tùng nói: ‘Đường lão, chúng tôi điều tra ra được Trương Kiến Vũ có gặp qua nhóm người Hắc Hoàng.
Chúng tôi nghi ngờ ông ta có liên quan đến hai vụ tấn công Thiếu soái.
Nên mời ông ta về để tra hỏi cho rõ.”
Đường Bá An hừ một tiếng, sau đó hỏi: “Vậy cậu đã hỏi rõ ràng chưa?”
Từ Đình Tùng thì thào: “Vẫn chưa.”
Đường Bá An cất cao giọng mắng: “Cậu làm ăn kiểu gì vậy hả? Bắt người trỏ về đã hai ngày rồi mà vẫn chưa tra hỏi rõ.”
Từ Đình Tùng không dám lên tiếng!
Đường Bá An lạnh lùng nói: “Tôi hỏi lại cậu lần nữa, cậu đã tìm ra bằng chứng cho thấy Trương Kiến Vũ liên quan đến hai lần Thiếu soái bị tấn công chưa?”
Trán Từ Đình Tùng đổ mồ hôi hột, nói: “Vẫn chưa.”
Đường Bá An bắt mãn nói: “Cậu tra hỏi lâu như vậy, còn không có chứng cứ.
Tại sao vẫn chưa thả người? Lập tức thả cậu ta ra đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...