Chiến Long Vô Song
Bởi vì nếu tất cả mọi người đều nổ súng thì sẽ gây nên một cuộc hỗn chiến, hắn và Trần Ninh có thể đều sẽ chết vì đạn lạc.
Hắn nheo mắt: “Mày muốn đồng quy vu tận với tao đấy à?”
Trần Ninh mỉm cười: “Không phải, tôi chỉ muốn anh đầu hàng và khai ra người đã cho anh tiến vào Hoa Hạ.”
Hắc Hoàng giễu cọt: “Nhưng tao muốn giết mày, báo thù cho em trai và thủ hạ của tao.”
Trần Ninh nhướng mày: “Xem ra anh vẫn muốn thử xem là súng của thủ hạ tôi nhanh hơn hay là người của anh nhanh hơn nhỉ?”
Hắc Hoàng nói: “Tao có ý này thuận cả đôi bên.”
Trần Ninh: “Hửm?”
Hắc Hoàng nói: “Thuộc hạ của mày và thuộc hạ của tao đều bỏ súng xuống.
Tao với mày dùng phương thức lâu đời nhất để giải quyết vấn đề này đi.
Chúng ta 1 chọi 1 với nhau.”
“Nếu như mày thua đầu của mày sẽ là của tao, tao giết mày xong thì sẽ đi.”
“Còn nếu tao thua thì mạng của tao sẽ là của mày, mày muốn giết tao hay muốn bảo tao khai ra ai đó cũng được.
Tao sẽ nghe mày hết.”
Trân Ninh cười nói: “1 chọi 12 Được thôi, tôi đồng ý.”
Hắc Hoàng nói: “Tao đếm đến 3, thủ hạ của tao và thủ hạ của mày phải cùng lúc bỏ vũ khí xuống.”
Trần Ninh nói: “Được!”
d Xoạt!
Điển Chử, Bát Hỗ Vệ và đám người đứng sau lưng Hắc Hoàng gần như cùng lúc, đồng loạt giơ súng chĩa lên trời.
Người ở hai bên vẫn đang trừng mắt nhìn chằm chằm vào nhau.
Trần Ninh lên tiếng: “Hai bên đồng thời rút băng đạn ra, sau đó tháo rời súng trong tay thành linh kiện.”
Hắc Hoàng gật đầu: “Được!”
Hắc Hoàng lại tiếp tục đếm đến 3 thêm lần nữa!
Sau đó, động tác của người cả hai bên gần như nhất trí, đồng loạt tháo băng đạn ra, sau đó tháo rời các bộ phận của súng một cách thành thạo.
Hắc Hoàng sải bước đi đến chính giữa căn phòng riêng tráng lệ, nheo mắt nói: “Trần Ninh, đã đến lúc chúng ta giải quyết dứt điểm chuyện này rồi.”
Trần Ninh đứng dậy, thong thả đi về phía trước, đến khi cách Hắc Hoàng chưa tới 2 mét thì dừng lại.
Anh nhàn nhạt nói: “Nghe nói binh đoàn đánh thuê Phán quyết ngày tận thế không phải binh đoàn lớn nhát thế giới, nhưng lực chiến đấu tổng thể lại mạnh nhất thế giới.”
“Hôm nay, tôi phải mở mang tầm mắt xem sao.”
Hắc Hoàng khit mũi: “Chiến thần Hoa Hạ, đêm nay tao sẽ giết Thần.”
Lời vừa dứt, dưới chân vang lên một tiếng nỗ lớn, mặt đất nứt toác ra, cả người hắn như một quả đạn pháo lao về phía Trần Ninh, nhấc tay lên muốn tung về phía Trần Ninh một cú đấm.
Trần Ninh không chút do dự, cũng vung nắm đắm lên.
Bùm!
Hai nắm đầm va mạnh vào nhau và tạo ra một âm thanh vang như sắm rền.
Trần Ninh vẫn không chút động đậy, trong khi Hắc Hoàng phải lùi lại mấy bước sau cơn chấn động vừa rồi.
Cú đắm của Hắc Hoàng vốn chỉ để thăm dò nên chỉ sử dụng 50% sức mạnh, nhưng không ngờ lại bị Trần Ninh đánh lui về sau.
Trong lòng hắn có chút sửng sốt không rõ một đòn này của Trần Ninh cũng là đang thăm dò hay là đã dùng hết sức lực?
“Tiếp!”
Hắc Hoàng không tin trên đời có mạnh hơn cả hắn, hắn cảm thấy cú đấm vừa rồi của Trần Ninh hẳn là phải dùng hết sức lực mới có thể đẩy lui cú đấm 50% sức mạnh của mình.
Hắn không phục, lại lần nữa lao tới như một tia chớp, tấn công điên cuồng vào Trần Ninh.
Phong cách chiến đấu của Hắc Hoàng không khác gì một người lính, động tác đơn giản mà thô bạo, không có bắt kỳ động tác cầu kỳ vô nghĩa nào, chỉ dựa vào sức mạnh và tốc độ để giành chiến thắng.
Nếu như đối thủ là một người không mạnh bằng hắn thì có khi hắn chỉ cần dùng một chiêu đã có thể giết chết được đối thủ.
Chỉ là lần này, đáng tiếc hắn gặp phải Trần Ninh.
Trần Ninh sử dụng lối đánh bá quyền trong quân đội, biên độ động tác vô cùng lớn, tốc độ cực nhanh, sức mạnh bùng nổ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...