Ông nhận điện thoại, cười híp mắt hỏi Đường nh thiếu có việc gì căn dặn?
Đường Hạo cắn răng nghiến lợi nói: “Chú Từ, cháu ở Hỗ Viên b người khác bắt nạt rồi.”
“Bọn họ đánh chết thuộc hạ của cháu, còn đánh b thương cháu, ép cháu quỳ xuông, hùa vào uy hiệp cháu, chú mau đưa người đến xử lí đi ạ.”
Cái gì?
Vậy mà có người dám đánh ức hiếp con trai riêng của Đường thủ tướng!
Đây là nhỏ ria mép bên miệng hồ, gây ra họa lớn rồi!
Cái này cũng được sao?
Từ Đình Tùng bảo Đường Hạo đợi chút, ông lập tức đến ngay.
Nói xong, ông tắt điện thoại, lập tức triệu tập vô số cảnh sát, lái hàng trăm xe cảnh sát, hùng dũng đi đến Hỗ Viên.
Không bao lâu, Từ Đình Tùng dẫn một nhóm cảnh sát bao vây cả Hỗ Viên.
Ông tự mình dẫn mười mấy thuộc hạ cầm súng, khí thế hừng hực xông vào hiện trường trận đấu quyền thủ ở dưới đất.
“Tất cả mọi người nghe rõ đây, nam trái nữ phải đứng ở một bên, ai dám làm loạn thì trực tiếp bắt đi.”
Người dám bỏ ra mấy chục ngàn tệ mua vé vào xem quyền thủ ở chợ đen, căn bản thân phận đều không đơn giản, mỗi người không giàu thì cũng là quý tộc.
Vì vậy khán giả ở đây cũng biết Từ Đình Tùng, mọi người đều thành thực đứng dựa vào một bên.
Duy chỉ có Trần Ninh, Đồng Kha, Điển chỉ còn có đám Tiêu Dao và Đường Hạo đang quỳ trên đất, còn có đám tùy tùng của Đường Hạo đứng nguyên tại chỗ không di chuyền.
Từ Đình Tùng đầu tiên nhìn thấy Đường Hạo đang quỳ trên đất, không nhn được có chút kinh ngạc, trong lòng đoán ai mà to gan như vậy dám đắc tội với Đường nh thiếu.
Rất nhanh ông liền nhìn thấy nhóm của Tiêu Dao.
Ông bất giác cau mày lại, ông lúc này đã nhận ra được Đường Hạo tối nay b bắt nạt, có lẽ là tranh chấp giữa hai người của hai nhóm.
Đây có chút không dễ xử lí rồi.
Có điều, ông Đường là ân sư của ông, Đường Hạo là con của ân sư.
Bản thân đã đến rồi, vậy thì bắt buộc giúp đỡ bảo vệ Đường Hạo.
Từ Đình Tùng dẫn một nhóm thuộc hạ lên tiến lên trước, không có chú ý đến Trần Ninh ở bên cạnh, ông thấp giọng nói: “Ai ép Đường nh thiếu gia quỳ ở đây, người đâu, đỡ Đường nh thiếu gia dậy.”
Trong đám thuộc hạ ở đằng sau lưng ông, lập tức có hai người bước ra muốn đỡ Đường nh thiếu đang quỳ ở trên đất dậy.
Nhưng mà, hai tên thuộc hạ đó còn chưa đi đến trước mặt của Đường Hạo đã b Điển Chử chặn lại rồi.
Điển Chử lạnh lùng nói: “Thiếu gia của chúng tôi còn chưa nói anh ta có thể đứng lên!”
Đám thuộc hạ của Từ Đình Tùng nghe xong đột nhiên tức giận, lần lượt tức giận hét lên: “Hỗn láo, trước cục trưởng Từ của chúng tôi anh còn dám ngang ngược, mau bắt anh ta lại.”
Nói xong, nhóm cảnh sát cầm súng muốn ra tay bắt Điển Chử lại.
Khoảnh khắc Từ Đình Tùng nhìn thấy Điển Chử, cũng là lúc con ngươi phóng ta ra, gương mặt đầy chắn kinh.
Đây đây đây, đây không phải đội trưởng cảnh vệ của Thiếu soái, thượng tá Điển Chử sao?
Từ Đình Tùng nhìn thấy thuộc hạ của mình muốn bắt Điển Chử, b dọa đến nỗi nhanh chóng nói: “Đợi chút, đừng có mà làm loạn.”
Lúc này, không những đám thuộc hạ của Từ Đình Tùng kinh ngạc nhìn ông, đến cả Đường Hạo đang quỳ dưới đất, còn có con nhà giàu xung quanh, và tất cả khán giả ở hiện trường, mỗi người đều ngơ ngác nhìn nhau, gương mặt đầy nghỉ hoặc.
Từ Đình Tùng lúc này không quan tâm ánh mắt nghi hoặc của mọi người, lập tức đi lên trước, nở ra một nụ cười: “Đây không phải cậu em Điển sao!”
“Cậu em Điển, xin hỏi thiếu gia nhà cậu đang ở đâu?”
Mọi người thấy Từ Đình Tùng đối với thuộc hạ của Trần Ninh khách khí như vậy, thậm chí còn gọi là anh và em, mọi người đều mở to mắt, mồm há hốc ra, gương mặt đầy sự kinh ngạc.
Điển Chử nhìn sang bên cạnh trầm giọng nói: “Đây không phải thiếu gia nhà tôi sao?”
Lúc này, Từ Đình Tùng mới chú ý đến, Trần Ninh đứng ở bên cạnh mắt không nhìn lên.
Lúc ông nhìn thấy Trần Ninh, cả người không nhn được mà hơi run lên, trong lòng lộp bộp một chút, kêu khổ không ngừng: Ông trời ơi, còn thật sự là Thiếu soái.
Trời ơi, tôi hôm nay rốt cuộc là có phải phạm vào sao thái tuế rồi không?
Làm sao một buổi tối có thể hai lần gặp Thiếu soái chứ, với lại vân đê lân trước so với lân sau khó nhăn hơn cơ chứ.
Trong lòng Từ Đình Tùng vô cùng khổ, nhưng mà trên mặt lại lộ ra nụ cười lấy lòng, nhanh chóng tiến lên trước, cười cười rồi hỏi thăm nói: “Cậu Trần, thật sự là cậu rồi!”
Trần Ninh nhàn nhạt đáp: “Ông Từ, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi, đám biển thủ tiền đen đó xử lí như thế nào rồi?”
Từ Đình Tùng vội vàng nói: “Đều xử lí sắp xong rồi, ngày mai sẽ giao lên cho bộ tư pháp, đợi tòa án ra phán quyết.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...