“Tôi sẽ cử người theo dõi chuyện này.
Nếu Từ Đình Tùng anh xử lý không tốt, thì tôi sẽ xử lý anh.”
Từ Đình Tùng vội vàng nói: “Báo cáo Thiếu soái, ngài yên tâm, tôi sẽ nghiêm túc xử lý, tuyệt không khoan nhượng.”
Ngay sau đó, Từ Đình Tùng liền ra lệnh cho các cảnh sát đặc nhiệm bắt hết nhóm người Black King Kong lại.
Trong phòng bao lúc này chỉ còn lại Trần Ninh, Đồng Kha cùng với các bạn học của Đồng Kha.
Hoàng Thiếu An không nhn được nữa, quỳ xuống trước mặt Trần Ninh và Đồng Kha, khóc lóc cầu xin: “Thiếu soái, Đồng Kha, tôi cũng sai rồi, vừa rồi tôi ít nhiều cũng đã đắc tội với hai người, xin hai người hãy trừng phạt tôi đi.
“
Lư Phương Phương cùng những người khác quay sang nhìn nhau.
Trần Ninh chẳng thèm để ý Hoàng Thiếu An, lạnh lùng nói: “Lần này tôi sẽ không tính toán với anh, anh lo mà tự biết cư xử cho tốt đi.”
Hoàng Thiếu An nghe vậy thì như được ân xá, cuống quít cảm ơn.
Lư Phương Phương nắm lấy tay Đồng Kha, vô cùng hâm mộ mà nói nhỏ: “Đồng Kha, bạn trai của cậu thật sự rất lợi hại.”
Đồng Kha cười cười, nhưng trong lòng lại thầm nói: Trần Ninh đương nhiên là rất lợi hại, nhưng thật đáng tiếc anh chỉ là anh rễ của cô ấy.
Trải qua một loạt chuyện không vui như vậy, Trần Ninh và Đồng Kha cũng không ở lại lâu, nhanh chóng rời đi.
Hai người vừa ra khỏi hộp đêm Mộng Huyễn Tiên Cảnh thì đột nhiên có một chiếc Porsche dừng lại trước mặt họ, cửa mở ra, một cô gái xinh đẹp có thân hình yểu điệu với mái tóc xoăn gợn sóng bước xuống xe.
Cô gái này không chỉ xinh đẹp mà trên người còn tản ra khí chất quý tộc.
Loại khí chất quý tộc này là bẩm sinh, chỉ có con gái của những nhà hào môn hàng đầu mới có được loại khí chất quý tộc này.
Đây là không phải thứ có thể bồi dưỡng ra trong nay mai được, cũng không phải là thứ mà các danh viện giả có thể bắt chước được.
Đồng Kha nhìn thấy từ khi xuống xe đôi mắt mơ màng của mĩ nữ tóc xoăn gợn sóng này chưa hề rời khỏi Trần Ninh thì không khỏi nhíu mày, trực giác của phụ nữ nói với cô ấy rằng v mĩ nữ tóc gợn sóng này hẳn là có ý với anh rẻ cô ấy.
Cô ấy nhìn người đẹp tóc xoăn sóng trước mặt, không khỏi lộ ra vẻ thù đch.
Trần Ninh cũng có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy v mĩ nữ tóc xoăn sóng này.
Hóa ra người đẹp này tên là Tiêu Dao, xuất thân danh gia vọng tộc ở Thủ đô, cha của cô ta là Bộ trưởng Bộ Y tế một trong 28 bộ dưới trướng Nội các.
Trước khi Trần Ninh được bổ nhiệm làm thống soái Bắc cảnh, Tần Hằng và Vương Uẩn đã từng giới thiệu Tiêu Dao cho Trần Ninh, muốn mai mối bọn họ với nhau.
Tiêu Dao sinh ra trong một gia đình giàu có, tốt nghiệp một trường đại học danh giá, cô ta từ nhỏ đã là con cưng của trời.
Cha mẹ và các anh trai của cô ta đều là nhân tài trụ cột của nước nhà, chu ảnh hưởng của môi trường xung quanh, từ nhỏ tiêu chuẩn của cô ta đã rất cao, cô ta không hề để đám công chúa quyền thiếu kia vào mắt.
Cho đến khi tốt nghiệp đại học rồi cô ta cũng chưa từng yêu ai.
Cô ta luôn phản đối hôn nhân chính tr giữa các gia tộc, khi cô ta biết Quốc chủ và Quốc chủ phu nhân sẽ giới thiệu đối tượng cho cô ta thì cô ta rất kháng cự.
Thế nhưng, sau khi tìm hiểu thông tin của Trần Ninh, cô ta lập tức lấy làm ngạc nhiền và nhanh chóng rơi vào lưới tình của Tràn Ninh.
Trần Ninh không chỉ có ngoại hình đẹp mà ngay cả khí chất học thức hay thân phận đa v đều khiến Tiêu Dao xiêu lòng.
Nhưng điều mà một cô chiêu như cô ta không ngờ đến chính là cô ta thích Trần Ninh, nhưng Trần Ninh lại không thích cô ta.
Hay nói chính xác hơn thì lúc đó trong tim Trần Ninh đã có một người phụ nữ khác và người đó chính là Tống Sính Đình.
Sau nàu, dù vợ chồng Quốc chủ đã cố gắng mai mối, dù đại tiểu thư Tiêu Dao theo đuổi, nhưng Trần Ninh vẫn không động chút động tâm, điều này cũng khiến cho Tiêu Dao cảm thấy rất nhục nhã, trong lòng cô ta vẫn luôn thấy không phục.
Hôm nay, Tiêu Dao biết được Trần Ninh đang ở Thủ đô, cô ta lập tức cho người nghe ngóng nơi Trần Ninh đang ở, lập tức chạy đến gặp Tràn Ninh.
Trần Ninh thấy Tiêu Dao cũng rất kinh ngạc, nhàn nhạt nói: “Tiêu tiểu thư, thật trùng hợp.”
Tiêu Diêu liếc mắt nói: “Không phải trùng hợp, em biết anh đến Thủ đô nên đặc biệt tới đây tìm anh.”
Cô ta nói xong, ánh mắt rơi vào Đồng Kha đang ở bên cạnh Trần Ninh, nhướng mày: “Cô ta chính là người phụ nữ mà anh ngày đêm mong nhớ, khổ sở tìm kiếm, cũng là người vợ hiện tại của anh sao? Trông cũng bình thường thôi mài”
Đồng Kha nghe vậy thì trợn to hai mắt, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tức giận.
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Cô ấy là em vợ của tôi, em họ của vợ tôi, Đồng Kha.”
Tiêu Dao sửng sót, nhưng lập tức lại dùng lời nói đầy gai nhọn, châm chọc: “Thì ra là em vợ của anh à.
Vóc sắc em vợ của anh cũng bình thường thôi, chắc vợ của anh cũng không ra làm sao đâu nhỉ.”
Trần Ninh nghe vậy cảm thấy có chút đau đầu, Tiêu Dao này đến gây sự đấy à.
Đồng Kha tức giận nói: “Cô là ai, sao lại kiêu ngạo như: con công thế hả?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...