Đường Bá An chế nhạo: “Đương nhiên là người nước khác.”
“Hạng Lão, ông có biết nhóm lính đánh thuê Phán quyết ngày tận thế không?”
Hạng Thành lập tức nói: “Đương nhiên là tôi biết, tuy rằng Phán quyết ngày tận thế không phải là tổ chức lính đánh thuê lớn nhất, hoạt động cũng không sôi nổi lắm, nhưng hiệu quả chiến đấu của lính đánh thuê của bọn họ thì lại mạnh nhát trên thế giới.”
“Nghe nói trong mười năm nay, Phán quyết ngày tận thế chỉ thất bại một lần trong nhiệm vụ của mình.”
Đường Bá An nói: “Đúng vậy, ba năm trước, phó đoàn trưởng của binh đoàn đánh thuê Phán quyết ngày tận thế dẫn đầu một nghìn người tinh nhuệ, lẻn vào Bắc cảnh Hoa Hạ chúng ta, muốn lấy đầu thống soái quân đội Bắc Cảnh Trần Ninh.”
“Nhưng lại b Trần Ninh đánh đòn phủ đầu.”
“Phó đoàn trưởng của binh đoàn đánh thuê Phán quyết ngày tận thế b Trần Ninh chém đầu treo lên, một ngàn tên lính đánh thuê cũng b Trần Ninh giết sạch, không giữ lại một ai.”
“Đây là lần thất bại duy nhất của binh đoàn đánh thuê Phán quyết ngày tận thế.
Kể từ đó, Hoa Hạ còn được gọi là khu vực cấm của lính đánh thuê.
Hạng Thành nghi ngờ hỏi: “Đường lão, ông nhắc tới binh đoàn lính đánh thuê Phán quyết ngày tận thé, chẳng lẽ là muốn…”
Đường Bá An cười nói: “Đúng vậy, tôi muốn mượn tay Phán quyết ngày tận thé, tiêu diệt Trần Ninh.”
Hạng Thành cau mày: “Cách này không ồn lắm đâu!”
Đường Bá An lại nói: “Tôi lại nghĩ rất đơn giản.”
“Thủ lĩnh của Binh đoàn đánh thuê Phán quyết ngày tận thế, mật danh là Hắc Hoàng.”
“Phó đoàn b Trần Ninh giết chết năm đó là anh trai của hắn ta.
Hắn ta vẫn luôn muốn báo thù Trần Ninh.”
“Nhưng bởi vì Hoa Hạ chúng ta quá hùng mạnh, hơn nữa Hoa Hạ của chúng ta cắm lính đánh thuê tiền vào, cho nên hắn ta vẫn chưa từng có cơ hội tiến vào Hoa Hạ để giết chết Trần Ninh.”
Đường Bá An nói đến đây thì dừng lại một chút: “Nếu chúng ta mở một con mắt nhắm một con mắt, để cho Hắc Hoàng tiến vào, vậy thì nhóm người của Hắc Hoàng nhất đnh có thể giết chết Trần Ninh.
Giết ngừoi là chuyên môn của bọn họ mà.”
Đường Bá An nhìn về phía Hạng Lão: “Chúng ta không làm gì cả, chỉ mở một mắt nhắm một mắt để Hắc Hoàng tiến vào Hoa Hạ thôi.”
Hạng Thành cau chặt mày, chậm rãi nói: “Chúng ta làm như vậy, nếu như b lộ ra thì e là sẽ thân bại danh liệt mắt..”
Đường Bá An cười và nói: “Nếu chúng ta không nói ra thì ai mà biết được, chúng ta cũng đâu có trực tiếp nhúng tay vào.”
“Bát kể là Hắc Hoàng thành công hay thát bại, cũng là do người khác tìm Trần Ninh báo thù, liên quan gì đến chúng ta?”
Hạng Thành im lặng vài giây, chậm rãi nói: “Chuyện này, tôi sẽ xem như không biết gì.”
Nói xong, Hạng Thành đứng dậy rời đi.
Đường Bá An nhìn theo bóng lưng của mấy người Hạng Thành, trong mắt lóe lên tia lạnh.
Thuộc hạ của ông ta trầm giọng hỏi: “Đường lão, có vẻ như Hạng lão không muốn nhúng tay vào chuyện này.
Chúng ta vẫn làm theo kế hoạch, liên hệ cho Hắc Hoàng tiến vào Hoa Hạ tiêu diệt Trần Ninh sao ạ?”
Đường Bá An hừ lạnh một tiếng: “Đương nhiên, chúng ta không chỉ phải trợ giúp Hắc Hoàng tiến vào Hoa Hạ, mà còn phải cung cấp nơi ở của Trần Ninh cho Hắc Hoàng, thậm chí có thể cung cấp vũ khí cho Hắc Hoàng khi cần thiệt.”
“Ta chỉ có một yêu cầu duy nhát, đó chính là giết chết Trần Ninh.”
Thuộc hạ của ông ta nói: “Tuân lệnh.”
Sau khi Trần Ninh và Đồng Kha đến Thủ đô, Trần Ninh vẫn luôn rất bận rộn.
Tận đến khi đưa Lạc Hoa trở lại nhà tù thì Trần Ninh mới có thời gian nhàn rỗi.
Đồng Kha đi theo Trần Ninh về Thủ đô, suốt ngày không nằm dài ở trong khách sạn, thì cũng chỉ chạy quanh theo Trần Ninh.
Cuối cùng cô ấy không chu được nữa, thấy Trần Ninh rảnh rỗi rồi thì đòi Trần Ninh phải đưa cô ấy đi dạo chợ: đêm ở Thủ đô Trần Ninh cũng không có việc gì nên chỉ có thể đưa cô ấy ra ngoài đi dạo.
Khi đi ngang qua một hộp đêm thì mắt Đồng Kha sáng lên, cô nhát quyết kéo Trần Ninh đi uống rượu, muốn xem thử cuộc sống về đêm ở Thủ đô.
Vào trong hộp đêm, Trần Ninh và Đồng Kha chỉ đi hai người, vậy nên thay vì chọn một gian buồng riêng thì họ trực tiếp ngồi ở quầy bar.
Đồng Kha gọi một ly Bloody Mary.
Trần Ninh thì chỉ gọi một ly nước soda, thật ra anh không thích uống rượu, cũng không thích phóng túng, anh đến đây chỉ vì Đồng Kha muốn vào đây.
Đồng Kha trợn trắng mắt với Trần Ninh, nói với Trần Ninh: “Anh rẻ, anh đến hộp đêm lại chỉ uống nước, đúng là nhàm chán.”
Trần Ninh cười: “Trừ khi là đang ở trong môi trường băng giá và đầy tuyết như ở bắc cảnh, cần uống rượu để giải hàn, nếu không thì anh không thích uống rượu.”
Đồng Kha cũng cạn lời với anh!
Cô ấy thấy trên sàn nhảy có rất nhiều người đàn ông và phụ nữ đang nhảy nhót, thậm chí có cả người nước ngoài..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...