Nghe tin ân sư bệnh nặng, Trần Ninh vội vàng gọi điện thoại cho Vương Uẫn hỏi thăm tình hình của ông.
Vương Uẩn thở dài nói: “Trần Ninh à, cảm ơn cậu quan tâm, Quốc chủ ông ấy vẫn đang dưỡng bệnh, nhưng muốn khỏi hẳn cũng không biết đến lúc nào.
Hiện tại mọi chuyện đều do Nội các xử lý, tôi nghe nói gần đây cậu đắc tội Đường lão và Hạng lão, cậu phải cẩn thận một chút.
Tôi chỉ sợ Quốc chủ b bệnh, bọn họ sẽ gây khó dễ cho cậu.”
Trần Ninh nói: “Dì Vương không cần lo cho tôi, ngài hảo hảo chăm sóc lão sư, ngày mai tôi sẽ vào kinh thăm hỏi, hy vọng lão sư sớm ngày bình phục.”
Vương Uần nghe Trần Ninh muốn vào kinh theo bản năng liền muốn cự tuyệt, nhưng tựa hồ bà cảm nhận được gì đó, lập tức đáp: “Được!”
Sau khi Trần Ninh ngắt máy, trầm ngâm một chút rồi hỏi Tần Tước: “Thương thế của Điển Chử phục hồi thế nào rồi?”
Tần Tước nói: “Đã khôi phục được bảy tám phần, đã có thể phục chức theo bên cạnh Thiếu soái.”
Trần Ninh nói: “Cô báo với Điển Chử, nói anh ấy cùng Bát Hỗ Vệ ngày mai đi theo tôi vào Kinh.”
Tần Tước đáp: “Tuân mệnh!”
Hôm sau, Trần Ninh trở về Thủ đô.
Vừa hay Đồng Kha được mấy ngày nghỉ, cô nghe Trần Ninh muốn đi Thủ đô liền muốn cùng Trần Ninh đến đó thăm thú một phen.
Trần Ninh vốn muốn cự tuyệt, nhưng Tống Sính Đình cảm thấy mỗi lần Trần Ninh xa nhà đều chỉ mang theo Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ, có Đồng Kha bên cạnh có thể giúp chăm sóc cuộc sống của Trần Ninh một chút.
Tống Sính Đình cười nói với Trần Ninh: “Đồng Kha muốn cùng anh đến Thủ đô, vậy anh mang em ấy đi đi.
Anh cái gì cũng tốt, chỉ là đôi khi không chú ý chăm sóc chính mình, có em ấy bên cạnh ít nhất có thể quan tâm anh một chút.”
Trần Ninh nghe vậy có chút dở khóc dở cười, bất quá cũng đáp ứng: “Được rồi, em có thể cùng đi Thủ đô.
Bất quá anh nói trước, lần này anh đến Thủ đô có việc, không có thời gian đi thăm thú cùng em đâu.”
Đồng Kha khanh khách cười nói: “Vâng, nêu muốn đi chơi em sẽ tự mình tìm hướng dẫn viên.”
Buổi sáng hôm đó, Trần Ninh cùng Đồng Kha, Điển Chử và Bát Hỗ Vệ lên máy bay đi đến Thủ đô.
Buổi chiều, nhóm người Trần Ninh tới nơi.
Chỉ huy đội cảnh vệ của Thủ đô, Điền Vệ Long tự mình mang theo một tiểu đội dùng xe quân đội đến đón Trần Ninh.
“Cung nghênh Thiếu soái!”
*Xin chào Điền tướng quân.”
Điền Vệ Long cùng Trần Ninh chào nhau, sau đó bắt tay rồi cùng tiến lên xe jeep.
Thủ hạ hai bên cũng chia ra những chiếc xe phía sau.
Sau đó đoàn xe lập tức khởi hành đến phủ Quốc chủ.
Trên đường!
Đầu tiên Trần Ninh cảm tạ Điền Vệ Long đã bỏ thời gian đến đón mình, sau đó liền hỏi thăm tình hình của Quốc chủ.
Điền Vệ Long nói: “Quốc chủ b bệnh, hiện tại ngoại trừ Quốc chủ phu nhân cùng nhóm bác sĩ, người thường đều không thể gặp ngài ấy.
Nghe nói bệnh tình hiện tại không khả quan lắm.”
Trần Ninh khẽ nhíu mà: “Không ngờ lại nghiêm trọng như: vậy.”
Điền Vệ Long nhỏ giọng nói: “Thiếu soái, ngài là thiên tử môn sinh, về sau tôi vẫn còn nhờ ngài dẫn dắt nhiều.”
Trần Ninh nghe vậy loáng thoáng nhận ra ý tứ của Điền Vệ Long sau này muốn dựa dẫm anh.
Điền Vệ Long là cánh tay đắc lực của Tần Hằng, hiện tại Điền Vệ Long lại muốn tìm một chỗ dựa mới sao? Xem ra bệnh tình của lão sư thật sự nghiêm trọng đến cực điểm rồi.
Trần Ninh ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại vì bệnh tình của lão sư mà âu sâu.
Điền Vệ Long bỗng nhiên lại nhỏ giọng nói với Trần Ninh: “Đúng rồi Thiếu soái, ta được biết mấy người Đường lão cùng Hạng lão trong Nội các không vừa lòng ngài, còn ở trong hội ngh kiên ngh bãi nhiệm chức v của ngài, nhưng lại b các v Các lão khác phủ quyết.”
Trần Ninh chậm rãi nói: ‘Không còn sự ước chế của lão sư: nữa, bọn họ liền như ngựa hoang thoáng cương, bắt đầu trở nên không kiêng nề gì.”
Điền Vệ Long thấp giọng nói: “Cho nên Thiếu soái ngài phải cần thận đề phòng! Mặt khác tôi nghe nói, Đường lão và Hạng lão không thể bãi nhiệm chức của ngài thành công đã đưa lên một đề ngh khác, hơn nữa còn được thông qua.”
Trần Ninh tò mò: “Đề ngh gì?”
Điền Vệ Long nói: “Đường lão cùng Hạng lão đề ngh giảm hình phạt cho Lạc Hoa, thả ra tù.”
Lạc Hoal Gia chủ của Lạc gia, phụ thân của Lạc Thiếu Minh.
Là một trong những Nội các trước đây, do phạm sai lầm nghiêm trọng đã b Tần Hằng đích thân hạ lệnh bỏ tù.
Hiện tại Tần Hằng b bệnh.
Đường Bá An cùng Hạng Thành lại muốn thả Lạc Hoa ra?
Trần Ninh khẽ nhíu mày: “Nội các đồng ý sao?”
Điền Vệ Long nói: “Đúng vậy, hơn nữa hôm nay chính là ngày Lạc Hoa ra tù.
Thiếu soái, thứ cho tôi nói thẳng.
Ngài là môn sinh của Quốc chủ, Lạc Thiếu Minh lại chết trong tay ngài.
Tôi hoài nghi Đường lão cùng Hạng lão phóng thích Lạc Hoa chính là vì muốn đối phó ngài.
Sau khi Lạc Hoa được thả ra, đầu tiên có thể sẽ đến tìm ngài.”
Trần Ninh gật đầu: “Được.
Lời Điền tướng quân nhắc nhở.
tôi sẽ nhớ kỹ.”
Không lâu sau liền đến phủ Quốc chủ.
Điền Vệ Long còn có công vụ khác, không tiếp tục bồi Trần Ninh mà tự mình rời đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...