Lúc này, một bàn tay của Trần Ninh đang đặt trên vai Diệp Hồng Cương, giống như đang thân thiết ôm Diệp Hồng Cương, như kì thực tay anh đang chế trụ cổ ông ta.
Mặc kệ là thủ hạ của Trần Ninh hay Diệp Hồng Cương nhìn thấy một màn này đều trợn tròn mắt.
Trần Ninh chế trụ Diệp Hồng Cương, mỉm cười với binh sĩ hai bên: “Nói với nhóm người của ông, toàn bộ lui ra.”
Đám thủ hạ của Diệp Hồng Cương biểu tình quái dị: “Diệp tướng quân?”
Diệp Hồng Cương không nghĩ đến thân thủ của Trần Ninh lại khủng cha như vậy, ông ta vừa rồi còn chưa biết rõ tình hình đã rơi vào tay Trần Ninh.
Trần Ninh hiện tại chỉ cần hơi dùng sức liền có thể bẻ gãy cổ ông ta.
Ông ta bất đắc dĩ kiên trì ra lệnh: “Không nghe lời Thiếu soái nói sao? Toàn bộ luira.”
Rất nhanh thủ hạ của Trần Ninh cùng Diệp Hồng Cương toàn bộ đều lui ra ngoài.
Trong phòng khách chỉ còn mây tên vệ sĩ của Hạng Sơn, cùng đội cảnh vệ của Diệp Hồng Cương, toàn bộ đều đã bị Điển Chử cùng Tần Tước đánh ngã.
Sau khi Trần Ninh thoải mái khống chế cục diện, liền phân phó Tần Tước: “Lôi Hạng Minh Nguyệt đi.”
Ngay lúc Điển Chử muốn động thủ, điện thoại trên người Diệp Hồng Cương điên cuồng vang.
Tiếng điện thoại hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Diệp Hồng Cương lấy điện thoại ra ngắng đầu nói với Trần Ninh: “Là điện thoại của Hạng Lão.”
Hạng lão?
Hạng Minh Nguyệt vốn đang sợ hãi như sắp chết liền không nhịn được trở nên kích động.
Cô ta lập tức dẫy dụa đứng dậy, nhìn Trần Ninh điên cuồng đắc ý cười: “Haha, là điện thoại của cha tôi, cha tôi tự mình gọi đến, Trần Ninh anh dám giết tôi sao?”
Hạng Sơn lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, cười lạnh nhìn Trần Ninh.
Diệp Hồng Cương trặc lưỡi mang theo ý khiêu khích hỏi Trần Ninh: “Thiếu soái, tôi có thể nghe điện thoại của Hạng lão không?”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Ông nghe đi!”
Diệp Hồng Cương bắt máy, thấp giọng nói: “Hạng lão, tình hình có chút không ổn, Thiếu soái muốn truy cứu đến cùng, muón lấy mạng Hạng tiểu thư.”
Bên kia truyền đến âm thanh của Hạng lão: “Trần Ninh đâu? Để tôi nói với cậu ấy vài câu.”
Diệp Hồng Cương nói: “Ngài ấy ở đây, để tôi chuyển điện thoại cho ngài ấy.”
Diệp Hồng Cương nói xong liền đưa điện thoại cho Trần Ninh, trầm giọng nói: “Hạng lão muốn nói với ngài vài câu.”
Trần Ninh tiếp điện thoại, mỉm cười: “Hạng lão.”
Hạng lão cũng rất khách khí nói: “Trần Ninh à, chuyện của con gái tôi, tôi đã nghe nói rồi, đều là do tôi bình thường không dạy dỗ nó, tôi cũng không thể trốn tránh trách nhiệm này.”
Trần Ninh nói: “Hạng tiểu thư cô ta đã sớm trưởng thành, người trưởng thành phải tự chịu trách nhiệm về hành vi của mình, Hạng lão ông không có gì phải chịu trách nhiệm.”
Lời này của Trần Ninh khiến sắc mặt Hạng lão bên kia không nhịn được lộ ra sự giận dữ.
Hạng lão kỳ thực là nhắc nhở Trần Ninh: Đó là con gái của tôi, cậu cho tôi chút mặt mũi, đừng đuổi cùng giết tận.
Mà Trần Ninh lại giống như nghe không hiểu lời ông ta, đáp lại ông ta một câu Hạng lão ông không có trách nhiệm gì.
Câu này thật sự khiến ông ta tức giận!
Hạng lão trong lòng mắng: Tôi đương nhiên không có trách nhiệm, đó là tôi khách khí nói vậy, cậu cho là thật sao?
Hạng lão nghe Trần Ninh nói vậy, rõ ràng trực tiếp thẳn thắng với ông ta.
Ông ta chậm rãi nói: “Trần Ninh à, tôi chỉ có một đứa con gái này, đứa con này là tôi lúc 40 tuổi mới sinh ra, phải nói là già mới có con, luôn là hòn ngọc quý trên tay tôi.
Nếu nó phạm lỗi, tội không đến mức phải chết, tôi hy vọng Thiếu soái ngài có thể giữ cho nó một cái mạng.”
Trong triều văn võ đều biết, trong 10 vị Các lão Nội các, Hạng lão là tính tình có chấp nhất.
Bình thường sẽ không có chuyện cúi đầu yếu thế cầu xin người khác, nhưng bây giờ nói chuyện với Trần Ninh, đối với Hạng lão mà nói đã là cúi đầu cực kì hiếm thấy.
Thế nhưng Trần Ninh cũng không đáp ứng sẽ buông tha cho Hạng Minh Nguyệt.
Anh bình tĩnh nói: “Hạng lão, Hạng Minh Nguyệt cùng Lạc Thiếu Minh cùng nhau gây họa lớn, tội không thể tha.
Bằng không tôi làm sao trả lại công đạo cho ba chiến sĩ đã chết, còn có những người bị hại khác?”
Âm thanh của Hạng lão mang theo sự tức giận: “Cậu xác định?”
Trần Ninh nói: “Tôi xác định.”
Hạng lão: “Được lắm, tôi hiểu rồi.
Cậu đưa điện thoại cho Diệp Hồng Cương đi.”
Trần Ninh đưa lại điện thoại cho Diệp Hồng Cương, ông ta cần thận dò h Hãng lão là tôi, tôi đang nghe….Vâng!
Hạng lão, cái này….
Vâng! Hạng lão tôi hiểu rồi.”
Diệp Hồng Cương nghe xong điện thoại, sắc mặt phá lệ quái dị.
Nhóm người Hạng Sơn cùng Hạng Minh Nguyệt nếu đồng loạt nhìn Diệp Hồng Cương.
Hạng Son lo lắng hỏi: “Diệp tướng quân, đại ca tôi nói thế nào?”
Diệp Hồng Cương cắn môi, bỗng nhiên rút súng lục từ trong túi ra, năng tay hướng về phía Hạng Minh Nguyệt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...