“Tuân mệnh!”
Trần Ninh chậm rãi rời đi, đằng sau liên tiếp vang lên tiếng kêu thảm thiết, mùi máu cũng ở trong không khí từ từ tản đi, ở đó biến thành địa ngục của Tula.
Trần Ninh dường như không có nghe thấy tiếng kêu thảm thiết trước lúc chết của Lạc Thiếu Minh, ung dung đi ra khỏi Câu lạc bộ Phỉ Thuý.
Bên ngoài là một đống xe cảnh sát, quân đội đang duy trì trật tự.
Trần Ninh mới đi ra, Tần Tước liền tiếp lên một bước để đón, kính lễ với Trần Ninh, sau đó báo cáo nói: “Bẩm Thiếu soái, Hạng Minh Nguyệt đã lên chuyên cơ loại nhỏ rồi, máy bay đã cất cánh rồi, đang bay về Thủ đô.”
Trần Ninh phân phó nói: “Mệnh lệnh căn cứ quân khu thành phố Trung Hải lập tức bay lên hai máy bay chiến đấu, đuổi kịp chuyên cơ của Hạng Minh Nguyệt, mệnh lệnh cho chuyên cơ ấy trở về địa điểm xuất phát.”
Tần Tước hỏi: “Nếu máy bay nhỏ của Hạng Minh Nguyệt cố ý không trở về thì sao?”
Trần Ninh rút ra một điêu thuốc rồi châm lên, hút một hơi, sau đó chằm chậm nói: “Vậy thì bắn rơi nó!”
Tần Tước nói: “Rõ!”
Một chiếc máy bay chở khách loại nhỏ đang trên đường trở về Thủ đô.
Trong máy bay, Hạng Minh Nguyệt đang uống đồ uống cao cấp, nghe báo cáo của thuộc hạ Vương Phúc.
Vương Phúc nói với Hạng Minh Nguyệt: “Đại tiểu thư, vừa nãy mới nhận được tin tức mới nhất gửi đến từ Trung Hải, Lạc Thiếu Minh chết rồi.”
Hạng Minh Nguyệt mắt híp trừng to ra: “Trần Ninh làm sao?”
Vương Phúc gật gật đầu: “Đúng vậy!”
Hạng Minh Nguyệt vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Trần Ninh †o gan như vậy, Lạc gia mặc dù không được như hồi trước nữa, nhưng con lạc đà yếu chết còn to hơn con ngựa.”
“Với lại, nghe nói trụ cột của Lạc gia- Lạc Hoa gần đây có khả năng sẽ được thả ra sớm hơn.”
“Lạc Hoa ra tù, chắc chắn là muốn quay trở lại đỉnh cao, Trần Ninh vậy mà dám giết Lạc Thiếu Minh?”
Vương Phúc cười khổ nói: “Trần Ninh đến con trai của ông Đường cũng đã giết rồi, giết con trai của Lạc gia thì có gì không dám chứ?”
“Với lại có thể nhìn ra, Trần Ninh lần này là thật sự tức giận rôi.”
“May mà lão gia nhận được tin tức, kịp thời bảo đại tiểu thư rời khỏi thành phố Trung Hải, không thì e rằng Trần Ninh cũng sẽ không nhẹ tay với đại tiểu thư đâu ạ.”
Gương mặt xinh đẹp của Hạng Minh Nguyệt tái mét lại!
Cô không nhịn được nghĩ mà sợ, gật đầu nói: “Tên Trần Ninh này quả thật là điên rồi.”
“Có điều thật đáng tiếc đó là, chúng ta đã ngồi máy bay đi rồi, trở về Thủ đô chính là trở về địa bàn của chúng ta, Tràn Ninh muốn động vào sợi lông tơ của tôi thì thật là mơ: mộng hão huyền.”
Vương Phúc cũng đồng ý nói: “Đúng vậy, may mà chúng ta chạy nhanh…”
Lời còn chưa nói xong!
Đột nhiên tiếng cảnh báo trong máy bay mãnh liệt vang lên.
Hạng Minh Nguyệt chau đôi mày thanh tú lại: “Có chuyện gì vậy?”
Vương Phúc gương mặt cũng là sự mơ hò: “Không biết ạ, chẳng lẽ là máy bay gặp phải khí lưu gì đó, có thể sẽ gây ra lắc lư, vì vậy phát ra báo hiệu nguy hiểm, khiến mọi người ngồi yên ứng phó?”
Chính vào lúc này!
Trong buồng lái, một nhân viên ở tổ máy đã vội vàng đi ra, gương mặt đầy gấp gáp nói: “Cô Hạng, chuyện lớn không hay rồi.”
Hạng Minh Nguyệt kinh ngạc bắt định: “Chuyện gì vậy?”
Nhân viên tổ máy kinh sợ nói: “Chúng ta bị hai máy bay chiến đấu của phía quân đội khóa chặt rồi, đối phương thông qua điện thoại vô tuyến nói với chúng ta, nói là Tần Thiếu soái ra lệnh yêu cầu máy bay của chúng ta lập tức quay trở về địa điểm xuất phát.”
Cái gi!
Hạng Minh Nguyệt sợ hãi ngây người ra!
Vương Phúc và máy vệ sĩ cũng ngây người rồi.
Trần Ninh vậy mà phái ra hia máy bay chiến đấu đến để đuổi bọn họ, đây cũng nghe rợn cả người rồi.
Hạng Minh Nguyệt bị dọa ngây người ra rồi.
Một lúc sau mới hoàn hồn lại.
Cả người cô vô cùng rối loạn, lòng người hoảng loạn giọng the thé nói: “Không thể quay lại được, tuyệt đối không thể quay lại thành phố Trung Hải.”
“Trần Ninh đã giết Lạc Thiếu Minh rồi, tôi nếu quay trở về đó, có lẽ cũng sẽ có kết cục như Lạc Thiếu Minh.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...