Chiến Long Vô Song


Quân nhân thiêng liêng!
Thân phận Thiếu soái!
Tất cả phụ huynh ở đó cuối cùng cũng tin rằng Trần Ninh không phải nói suông, mà thật sự có năng lực vận dụng điều kiện chữa trị và bác sĩ tốt nhất để cứu người.

Lửa giận của bọn họ đều không còn nữa, từng người từng người xúm lại bên cạnh Trần Ninh, xin Trần Ninh nhất định phải nghĩ cách cứu bọn trẻ về.

Trần Ninh nặng nề nói: “Các vị yên tâm, tôi nhất định sẽ phụ trách tới cùng.”
Đúng vào lúc này, viện trưởng bệnh viện Chung Hải Ba mang theo một ban lãnh đạo chạy đến, muốn hành lễ với Trần Ninh.

Trần Ninh ngăn Chung Hải Ba lại: “Viện trưởng, tình hình thế nào rồi?”

Chung Hải Ba lau lau mồ hôi trên trán, ăn ngay nói thật: “Báo cáo thủ trưởng, tình hình bọn trẻ không lạc quan, mấy vị chuyên gia của bệnh viện chúng tôi đang đích thân ra tay, đang cứu bọn trẻ.”
“Nhưng lần này bọn trẻ trúng độc, vậy mà rất khó giải quyết, hiện tại chỉ có thể tạm thời khống chế độc tính không khuếch tán, tạm thời giữ được tính mạng của bọn trẻ.”
“Chúng tôi hi vọng Thiếu soái điều chuyên gia ưu tú hơn đến đây hỗ trợ.”
Trần Ninh quay đầu phân phó Điển Chử: “Lập tức sắp xếp chuyên cơ, mời lão giáo sư Đường Tống Minh ở quân khu Giang Nam, còn có lão giáo sư Tống Thanh Bình của quân khu Bắc Cảnh, đều mời qua đây, nhanh!”
“Tuân mệnh!”
Điển Chử hấp tấp đi làm việc.

Trần Ninh lại phân phó viện trưởng Chung Hải Ba và những vị phụ huynh có mặt ở đó: “Chuyện cấp cứu của bọn trẻ, mọi người không được truyền ra ngoài, tôi nghi ngờ là chuyện trúng độc lần này, là có người muốn nhằm vào con gái của tôi, tôi muốn thừa cơ điều tra ra những người này.”
Bọn người Chung Hải Ba liên tục gật đầu, các phụ huynh nhìn thấy Trần Ninh đã điều động hai vị Thái Đầu Hoa Hạ tới cứu người, bọn họ cũng có chút lòng tin, cũng đồng ý.

Trần Ninh quay lại phân phó Tần Tước: “Cô lập tức đi truyền tin ra ngoài cho tôi, nói là tình hình của bọn trẻ đã ổn định, bệnh viện đã mời Đường lão và Tần lão tới cứu người.”
“Mặt khác còn công bố, Đường lão có nghiên cứu chuyên sâu về các loại độc dược, Đường lão tới, chẳng những có thể giải độc cứu người, còn có thể tra ra nguồn góc độc tố này phát ra.”
Tần Tước giật mình, sau đó lập tức nói: “Tuân mệnh!”
Cuối cùng, Trần Ninh phân phó Tần Phượng Hoàng và Bát Hỗ Vệ, bảo vệ tốt Tống Sinh Đình và người nhà của anh an toàn.

Còn để Hỗ Vệ gọi điện thoại cho Vương Đạo Phương, để Vương Đạo Phương điều động một nhánh bộ đội đến bệnh viện duy trì trật tự, bảo vệ an toàn.

Rất nhanh, tất cả mọi người đều bận bịu đi làm việc của mình.

Tòa nhà chọc trời đối diện bệnh viện, tầng cao nhất là nơi tiêu tiền nổi danh ở thành phó Trung Hải, câu lạc bộ Thiên Nhai.


Giờ này khắc này, là lúc câu lạc bộ Thiên Nhai xa hoa nhất.

Một người đàn ông mặc vest trắng, vô cùng anh tuần, đang đứng ở sát cửa sổ, nhìn về phía bệnh viện nhân dân đối diện.

Xung quanh bệnh viện nhân dân đều là xe cảnh sát, còn có xe cho quân đội.

Một số lượng quân cảnh lớn đang duy trì trật tự!
Người đàn ông anh tuấn lạnh lùng nói: “Ảnh Tử, xem ra anh xử lý chuyện tất tốt, không những không làm tốt chuyện của thầy phân phó mà còn làm loạn thành một đồng.”
Phía sau người đàn ông anh tuấn, một người đàn ông gầy gò toàn thân phủ trong đấu bòng màu đen, sắc mặt có chút khó xử, nói: “Xâu hồ lô chứa độc của tôi, vốn là đủ lượng, thật không ngờ con nhóc Tống Thanh Thanh kia, vậy mà lại đem xâu hồ lô ra ăn với bạn học.”
“Chuyện này dẫn đến việc máy đứa Tống Thanh Thanh không chết ngay tại chỗ.”
“Nhưng mà Trương thiếu anh yên tâm, Tống Thanh Thanh coi như không thẻ chết tại chỗ, bác sĩ cũng không thể cứu được nó, máy tiếng sau, vận mệnh của nó xem như may rủi.”
Hóa ra, người đàn ông anh tuấn này, là môn sinh của Đường Bá An, Trương Dương.


Trương Dương hừ lạnh nói: “Thôi đi!”
“Tôi vừa mới nhận được tin tức, mấy đứa bé Tống Thanh Thanh tình huống ổn định, Trần Ninh đã lợi dụng chức quyền của anh ta, phái người mời hai vị quốc sĩ Đường Tống Minh và Tần Thanh Bình tới cứu người rồi.”
“Nghe nói Đường lão có nghiên cứu sâu về độc tố, có lòng tin cứu được tính mạng mấy đứa Tống Thanh Thanh, còn có lòng tin tra ra được nguồn gốc của độc tố, bắt lầy hung thủ.”
Ảnh Tử nghe vậy vừa sợ vừa giận: “Cái gì?”
Ảnh Tử đã hồi hận, anh ta dùng độc rát ít khi để ý độc, nếu như Đường lão có thể phân biệt độc tó, thật sự có cơ hội giải độc, càng có thể cung cấp manh mối cho Trần Ninh.

Không tránh khỏi việc Trần Ninh thật sự có thể tìm được nguồn gốc, tìm tới những tên hung thủ như bọn họ.

Trương Dương nhìn về phía Ảnh Tử đang chảy mồ hôi lạnh, hừ lạnh nói: “Tôi tới là để thu dọn cục diện rối rắm cho anh, anh dẫn người đến sân bay Trung Hải núp, chờ Đường lão vừa xuống phi cơ, anh liền giết ông ta.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui