Chiến Long Vô Song


Cuối cùng Phùng Hải Lương cũng hiểu ta, hóa ra Trần Ninh là Thiếu soái Bắc Cảnh, chả trách vừa rồi nhóm người Chu Nhược Thụ một mực ám chỉ ông ta không nên đắc tội Trần Ninh, một mực ra hiệu cho ông ta xin lỗi Trần Ninh.

Tiếc là ông ta còn tưởng rằng bọn người Chu Nhược Thụ thiên vị nhà giàu nộp thuế nhiều, hóa ra là đang cứu ông tai Lúc này Phùng Hải Lương hồi hận đến nỗi ruột cũng tái lại rồi.

Ông ta không lo mắt mặt, run giọng xin lỗi Trần Ninh cầu xin tha thứ: “Thiếu soái, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, cầu xin ngài cho tôi một cơ hội sửa đổi được không?”
Ai không biết Thiếu soái là Quốc chủ đề bạt, môn sinh thiên tử.

Nếu như Thiếu soái chịu buông ra, không chừng ông ta còn có thể có một tia cơ hội.

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Có cho ông cơ hội sửa đổi hay không, ông đợi tổ lãnh đạo chuyên án đến điều tra ông rồi nói đi.”
Nói xong, Trần Ninh mang theo Tống Sính Đình và Tần Phượng Hoàng rời đi.


Vẻ mặt Phùng Hải Lương tràn đầy tuyệt vọng và hồi hận…
Tràn Ninh và Tống Sinh Đình chân trước vừa đi, chân sau liền có một đội mặc âu phục màu đen, mang theo thẻ công tác đến, trực tiếp đem Phùng Hải Lương đi điều tra.

Cho dù là ai cũng nhìn ra được, lần này Phùng Hải Lương khẳng định là xong đời rồi.

Nhưng mà, bọn người Chu Nhược Thụ cũng cảm thấy, cái tên Phùng Hải Lương này cũng là tự tìm đường chết.

Theo tác phong Phùng Hải Lương, coi như lần này không ngã trong tay Thiếu soái, lần sau cũng sẽ ngã trong tay lãnh đạo cấp cao khác.

Trần Ninh và Tống Sính Đình trở lại xe BMW, vừa định nói với Tần Phượng Hoàng là lái xe về nhà.

Nhưng lúc này Tống Sính Đình lại nhận điện thoại của giáo viên ở trường gọi tới, sau khi cô nhận điện thoại xong, sắc mặt xấu đến triệt để, nước mắt trào ra, lớn tiếng nói: “Được, tôi sẽ tới ngay.”
Trần Ninh nhận ra tình hình không ổn, vội hỏi thế nào?
Tống Sính Đình khóc nói với Trần Ninh: “Chồng ơi, con gái của chúng ta ở trưởng học, có máy học sinh ngộ độc thực phẩm phải vào bệnh viện, con gái chúng ta là một trong số đó, giáo viên gọi điện thoại tới nói con gái của chúng ta đang cấp cứu ở trong bệnh viện nhân dân…”
Cái gì?
Trần Ninh trợn tròn mắt, vừa sợ vừa giận.

Anh lập tức phân phó Tần Phượng Hoàng: “Nhanh chóng đi tới bệnh viện nhân dân!”
“Vâng!
Tần Phượng Hoàng không chút do dự cuồng đạp chân ga, xe gào thét mà đi, hướng phía bệnh viện thẳng tiến.

Vốn là quãng đường tốn nửa giờ, Tần Phượng Hoàng lái mười phút đã đến bệnh viện.


Đến cửa phòng cấp cứu của bệnh viện, đã có không ít phụ huynh ở đó, bọn họ đều là phụ huynh có con bị ngộ độc thức ăn.

Hóa ra ban 1 lớp chồi Tống Thanh Thanh, tiết cuối cùng của buổi sáng là thời gian lao động ngoại khóa, giáo viên tổ chức cho cả lớp tới cổng trường quét dọn vệ sinh.

Loại hoạt động này vừa rèn luyện học sinh, vừa có thể cải thiện môi trường xung quanh trường học, nhất cử lưỡng tiện.

Nhưng lần này lại xảy ra vấn đề.

Khóa lao động kết thúc, các học sinh trên đường trở về trường học, có một người bán hàng chào hàng mời Tống Thanh Thanh mua hồ lô ngào đường.

Tống Thanh Thanh nhịn không được mua một cây!
Không ngờ rằng hô lô ngào đường này lại có độc!
Mấy người bạn của Tống Thanh Thanh không mua được kẹo hồ lô đều muốn ném thử của Tống Thanh Thanh, Tống Thanh Thanh cũng cho các bạn ném thử.

Thế là mấy người bạn cùng ăn một xâu kẹo hồ lô, mỗi người ăn một viên, dẫn đến toàn bộ đều phải vào bệnh viện.


Nhóm phụ huynh nhìn thấy Trần Ninh và Tống Sính Đình xuất hiện, cả đám người đều bị phẫn nộ làm mờ lý trí, xông lên muốn đánh người, miệng phẫn nộ mắng: “Đều tại con gái hai người hại con chúng tôi!”
Mặt Tống Sính Đình đầy mắt nước mắt, đối với sự phẫn nộ của các phụ huynh, cô cũng không biết phải trần an và xin lỗi làm sao.

Thời khắc mắu chốt, vẫn là Trần Ninh trầm giọng hô đám người dừng lại: “Tất cả dừng tay!”
“Loại chuyện này xảy ra, tôi tin là không vị phụ huynh nào muốn thấy.”
“Chuyện quan trọng nhất hiện tại là cứu mạng những đứa trẻ, tôi cam đoan sẽ dùng hét khả năng của mình, giành lấy tính mạng cho từng đứa trẻ.”
Mặc dù những vị phụ huynh phẫn nộ bị Trần Ninh hét cho dừng lại, nhưng vẫn có vị phụ huynh giận dữ xông vào Trần Ninh hét lên: “Dựa vào cái gì mà chúng tôi phải tin anh?”
Trần Ninh trực tiếp đưa giấy chứng nhận sĩ quan của mình ra, đưa lên cao cho các vị phụ huynh nhìn: “Dựa vào việc tôi là quân nhân, tôi dựa vào tính mạng và tôn nghiêm quân nhân cam đoan, nhất định điều động bác sĩ giỏi nhát, điều kiện chữa bệnh tốt nhất, cứu sống từng đứa trẻ về.”
Lúc này, Điển Chử mặc quân trang, Tàn Tước còn có Bát Hỗ Vệ đã chạy đến.

Bọn họ cùng nhau hướng về phía Trần Ninh cúi chào, lớn tiếng nói: “Thiếu soái, chúng tôi được biết tiểu thư bị người khác hạ độc, cấp tốc chạy đến, xin ngài chỉ thị.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui