Chiến Long Vô Song


Trần Ninh để Thập Bát Ky Bắc Cảnh ở lại nói chuyện với bà nội Điển, chính mình mang theo Bát Hỗ Vệ cùng Điển Chử đi đến bệnh viện.

Thời điểm trước khi đi, Trần Ninh còn an ủi bà nội Điển không cần thương tâm, anh nhất định nghiêm túc xử lý việc này.

Lúc này cảm xúc của bà nội Điển mới ổn định lại.

Trần Ninh cùng Điển Chử đến bệnh viện, tìm được phòng bệnh của Điển Dân, cha Điển Chử.

Vừa đi vào phòng bệnh, chỉ thấy một người đàn ông trung niên cả người được quấn kín băng trắng nằm trên giường, chính là Điển Dân, cha của Điển Chử.

Mặt khác, em gái Điển Chử, Điển Nhã đang cầu xin một y tá: “Van cầu chị thư thả thêm hai ngày, tôi đang tìm cách, rất nhanh sẽ trả đủ tiền thuốc cùng viện phí…”
Y tá lạnh lùng nói: “Thực xin lỗi, đây là quy định, tôi không giúp được cô.

Nếu hôm nay các người không thể thanh toán hết tiền viện phí, bệnh viện chúng tôi chỉ đành để ba cô ngưng thuốc, còn phải lấy lại phòng bệnh này.”
Điển Chử thấy vậy lập tức cả giận nói: “Tiền thuốc tôi trả, cô lập tức tiếp tục điều trị cho cha tôi!”
Điển Nhã quay đầu lại, nhìn thấy Điển Chử, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là kích động gọi: “Anh hai, anh về rồi!”

Nói xong liền bậc khóc.

Điển Chử ôm lấy em gái, an ủi nói: “Không sao, không sao, anh hai đã trở lại, hết thảy mọi chuyện đều có anh.

Anh hai sẽ để cha được điều trị, cũng sẽ thu thập tên ác ôn dám khi dễ nhà chúng ta.”
Không biết là do trùng hợp, hay do cảm giác.

Điển Dân hai ngày nay vốn hôn mê trên giường bệnh, vậy mà lúc này lại từ từ tỉnh lại.

“Cha, Ba tỉnh rồi!”
Anh em Điển Chử cùng Điển Nhã đều kích động bổ nhào đến bên giường, run giọng gọi.


Điển Chử, còn có con gái Điển Nhã của ông.

Mặt khác, ông còn phát hiện mình đang nằm ở bệnh viện.

Điển Nhã giải thích: “Cha, đám người trưởng thôn đánh cha bị thương, cha đã hôn mê trong bệnh viện mấy ngày rôi.”
Điển Chử cũng nói: “Cha, con vừa từ quân khu về thăm nhà, biết cha gặp chuyện không may liền lập tức đến thăm cha.

Điển Dân biết tình huống rõ ràng, hoảng sợ trên mặt tiêu tán không ít.

Ông nắm lấy tay Điển Chử, run giọng nói: “Tiểu Chử, con trở về rồi.”
Điển Chử vỗ nhẹ tay cha mình: “Cha, con đã về.

Cha yên tâm, con nhất định báo thù cho cha, giáo huấn thật tốt đám trưởng thôn khốn khiếp kia.”
Điển Dân vội vàng nói: “Tiểu Chử con ngàn vạn lần không được xúc động, trưởng thôn người đông thế mạnh, hắc bạch lưỡng đạo đều có quan hệ, một mình con không phải đối thủ của ông ta, việc này hay là thôi đi!”
Điển Chử không phục nói: “Chỉ là một tên trưởng thôn thì tính là gì, hơn nữa con cũng không phải một mình.”

Điển Dân nghe vậy, mắt dừng ở đám người Trần Ninh, kinh ngạc nói: “Con trai, họ là…”
Điển Chử còn chưa kịp nói chuyện, Trần Ninh đã cười nói: “Bác trai, chúng cháu đều là chiến hữu của Điển Chử, cũng là huynh đệ của anh áy.

Bác trai yên tâm, chúng cháu nhất định giúp bác lấy lại công đạo.”
Điển Dân vừa nghe liền liên tục xua tay: “Đừng đừng đừng, các cháu nhập ngủ, không phải đối thủ của đám người trưởng thôn.

Trưởng thôn gọi một cuộc liền tập hợp hơn trăm tên cường tráng, hơn nữa ông ta chỉ cần gọi cảnh sát một tiếng, bên kia cũng sẽ ra mặt.

Đến lúc đó các cháu đều sẽ giống bác bây giờ, toàn bộ đều vào viện.

Lòng tốt của các cháu bác nhận, nhưng báo thù thì thôi đi.”
Trần Ninh mỉm cười: “Loại vô liêm sĩ hại người như vậy không thể bỏ qua cho ông ta.

Bác trai yên tâm, cháu sẽ khiến tên trưởng thôn kia ngoan ngoãn đem ruộng đất trả lại, còn cách chức của ông ta, hơn nữa còn ông ta hắn quỳ xuống trước mặt bác nhận tội.”
Điển Dân sợ ngây người!
Điển Nhã bên cạnh cũng khiếp sợ!
Trưởng thôn Hoàng Bách Vạn, có tiền có thế, còn có quan hệ với cấp trên, bên dưới còn anh em.

Trần Ninh vậy mà lại khẩu xuất cuồng ngôn, chẳng nhưng muốn trưởng thôn trả ruộng đất về mà còn muốn cách chức trưởng thôn, muốn trưởng thôn tự mình quỳ xuống nhận tội?
Đây là muốn điên rồi sao?

Điển Dân biết rõ sự lợi hại của Hoàng Bách Vạn, ông cũng vừa trải qua giáo huấn cho nên bất luận thế nào cũng không đồng ý để mọi người đến tìm Hoàng Bách Vạn tính số.

Điển Chử có chút dở khóc dở cười, anh vừa muốn nói với cha mình vị này chính là Thiếu soái Bắc Cảnh, chiến thần của Hoa Hạ, Hoàng Bách Vạn ở trước mặt Thiếu soái cũng chẳng là thứ gì.

Nhưng anh vẫn còn chưa kịp mở miệng, bỗng có một đám người xông vào phòng bệnh!
Cầm đầu chính là con trai của Hoàng Bách Vạn, Hoàng Thiên Lâm.

Hoàng Thiên Lâm mặc âu phục, đeo trang sức vàng, đồng hồ quý giá, phối cùng phong thái lông bông của hắn, chính là bộ dáng của những tên nhà giàu mới nồi.

Phía sau anh ta còn có mười mấy tên thủ hạ xăm đầy người đi theo.

Anh ta vừa vào cửa liền nhếch miệng cười nhạt: “Ai ya, cũng không ít người nha!”
Điển Dân nhìn thấy Hoàng Thiên Lâm không khỏi lộ ra bộ dạng sợ hãi.

Hai ngày trước ông bị đánh, Hoàng Thiên Lâm cũng có tham dự, hơn nữa anh ta còn ra tay vô cùng tàn nhẫn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui