Lúc này, xe của Ninh gia tiến vào núi, dừng lại trước nhà tranh.
Lão thái quân Ninh gia mang theo Ninh Viễn Đông cùng đám người Ninh Lam xuất hiện.
Lão thái quân nhìn căn nhà tranh trước mắt, vẻ mặt phức tạp.
Nếu không phải lần này con bà ta bị giết chết, bà ta không còn cách nào khác, bằng không bà ta khẳng định sẽ không đến đây gặp người này.
Trong đám con cháu đứng phía sau bà ta, Ninh Viễn Đông là lớn nhát, ông ta theo cánh cửa khép hờ, cung kính nói: “Cha, mẹ đến thăm cha.”
Trong nhà tranh chỉ có một ngọn đèn mờ nhạt, không có động tĩnh gì.
Không biết người bên trong là đang ngủ, hay là không muốn gặp người khác?
Ninh gia hai mặt nhìn nhau, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người lão thái quân.
Lão thái quân trầm giọng nói: “Ninh Khuyết, Tú Trân đã mắt nhiều năm như vậy rồi, ông cũng giận tôi bấy nhiêu năm rồi.
Chẳng lẽ ông còn hận tôi? Ngay cả tôi tự mình đến ông cũng không chịu ra gặp mặt sao?”
Bên trong nhà tranh vẫn im lặng như trước.
Lão thái quân từ từ nói: “Ninh Khuyết, tôi biết ông hận tôi, tôi cũng rất hận ông.
Nếu lần này không phải Bắc Chiến bị người ta hại chết, tôi không có cách nào báo thù cho con, tôi cũng sẽ không đến cầu xin ông.
Ông biết, Ân Đào Đào tôi cả đời này chưa từng cầu xin người khác!”
Âm thanh dừng lại, một mảnh im lặng.
Người Ninh gia liếc nhìn nhau, Ninh Viễn Đông đỡ lão thái quân, nhỏ giọng thất vọng nói: “Mẹ, xem ra cha vẫn không chịu gặp chúng ta, đã như vậy chúng ta về đi!”
Lão thái quân không đi mà đứng lặng trong gió đêm, nhìn căn nhà tranh trước mắt.
Quả nhiên! Cánh cửa đang khép hờ của nhà tranh phát ra tiếng động.
Theo đó, một ông cụ mặc bồ y, khuôn mặt gầy gò nhưng đôi mắt sắc lạnh như: chim ưng, cùng một chàng trai trẻ tuổi bước ra ngoài.
Ông cụ này không phải ai khác chính là Bố Y vương – Ninh Khuyết.
Mà chàng trai trẻ bên cạnh ông chính là đệ tử thân truyền của ông, Nhậm Phi.
Người nhà Ninh gia ngoại trừ lão thái quân, nhìn thấy Ninh Khuyết đều không nhịn được đồng loạt cung kính gọi: “Lão giai”
Ninh Khuyết cầm một chuỗi phật châu trong tay, chậm rãi hỏi lão thái quân: “Là ai giết Chiến Nhĩ?”
Lão thái quân nói: “Chiến thần Bắc Cảnh, Trần Ninh!”
Ninh Khuyết nghe vậy nhíu mày, nhưng lập tức giãn ra, phân phó đệ tử Nhậm Phi bên cạnh: “Con mang theo tứ đại hộ vệ đi lấy mạng Trần Ninh đi!”
“Nhớ kỹ, phải điệu thấp, dù sao thân phận của cậu ta không đơn giản, thầy không muốn đến cuối cùng phải bỏ sức thu dọn cục diện rối rắm.”
Nhậm Phi cung kính nói: “Vâng thưa thầy!”
Đám người Ninh gia đều trở nên kích động.
Nhậm Phi là đệ tử thân truyền của Ninh Khuyết, thực lực không thể nghỉ ngờ.
Mà tứ đại hộ vệ bên cạnh Ninh Khuyết, thứ tự phân biệt là Bạch Hồ Tử, Viện Trưởng, Đấu Cầu và Cốt Đầu, bốn người này đều là cao thủ, đều có thực lực hơn người.
Ninh lão gia phái đệ tử thân truyền mang theo tứ đại hộ vệ đi đối phó Trần Ninh, có thể nói là vô cùng xem trọng chuyện này, cũng có thể nói là nhất định phải lấy được mngj của Trần Ninh.
Buồi sáng hôm sau.
Trong phòng họp của công ty giải trí Tô Duyệt.
Chủ tịch Lý Vãn Tình đang họp cùng mấy quản lý và nghệ sĩ quan trọng của công ty.
Nhưng lúc này, ngoài cửa phòng họp truyền đến một tiếng hét.
Lý Vãn Tình tức giận nói: “Ai cãi nhau bên ngoài? Không phải tôi đã dặn không được để bất kỳ ai quấy nhiễu cuộc họp sao?”
Vừa dứt lời, một tiếng nổi vang lên.
Cửa phòng họp bị phá, một tên bảo vệ bay vào, ngã mạnh xuống đất, miệng phun ra máu tươi, trực tiếp hôn mê.
Đám người Lý Vãn Tình toàn bộ ngây người.
Lúc này, Nhậm Phi mang theo bốn thủ hạ đi vào.
Anh ta cười như không cười nói: “Thật ngại quá, tôi còn phải quấy rầy cô một chút.”
Lý Vãn Tình nhìn tên bảo vệ hôn mê nằm trên mặt đất, kinh sợ hỏi: “Các người là ai?”
Nhậm Phi chấp hai tay sau lưng, không nhanh không chậm tiêu sái tiến vào.
Anh ta không trực tiếp trả lời Lý Vãn Tình, mà chỉ nhìn một vòng xung quanh.
Anh ta phát hiện phòng họp nhỏ này vậy mà có không ít mỹ nữ, hai mắt không khỏi sáng lên.
Anh ta luôn theo bên cạnh Bồ Y vương Ninh Khuyết, căn bản không có cơ hội được hưởng lạc.
Lần này Ninh Khuyết phái anh ta ra ngoài làm việc, anh ta có một loại cảm giác như rồng được ra biển lớn, muốn làm càn một phen.
Mà trong phòng họp này, ngoài Lý Vãn Tình có bộ dạng xinh đẹp, mấy nghệ sĩ nữ khách cũng eo nhỏ chân dài, trắng nõn, xinh đẹp, vô cùng động lòng người.
Anh ta nhếch miệng cười cười, bước đến bên bàn họp, mắt dừng trên người một nghệ sĩ nam tên Trương Cảnh: “Cậu, mang ghế đến cho tôi.”
Trương Cảnh còn trẻ, gặp đám người Nhậm Phi này xông vào công ty, còn đả thương bảo vệ của họ, thái độ còn vô cùng vô lễ.
Lúc cậu nghe Nhậm Phi ra lệnh cho mình thì không nhịn được đứng lên.
Cậu vỗ vào ngực Nhậm Phi, lạnh lùng nói: “Anh là ai?
Dám đến công ty chúng tôi gây sự? Anh có tin tao báo cảnh sát bắt các anh lại không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...