Hóa ra, để đối phó với Trần Ninh mà Ninh gia đã không nói cho Bát Bộ Thiên Long biết về thân phận của Trần Ninh, tránh để bọn chúng cảm thấy áp lực.
Vì vậy, bây giờ ánh mắt của tám người này nhìn Trần Ninh giống như đang nhìn một xác chết.
Indra, người đứng đầu Thiên Long Bát Bộ cười nhạo: “Nhóc con, có người nhờ chúng tôi đến tiễn cậu lên đường.
Cậu có thể chết dưới tay chúng tôi là một niềm tự: hào đấy.”
Trần Ninh hừ lạnh một tiếng: “Chỉ bằng các người ư?”
Indra nghe ra sự khinh thường trong giọng nói của Trần Ninh, trong lòng bùng lửa giận, nói: “Không phải bằng chúng tôi, mà một mình tôi là đủ.
Chịu chết đi!”
Vừa nói xong, thân hình của hắn đột ngột lao về phía Trần Ninh như một cơn gió.
Tốc độ của hắn nhanh khủng khiếp và khí thế vô cùng dọa người.
Ninh Bắc Chiến đang trốn trong chiếc xe trên phó, trông thấy kỹ năng của Indra, mà không khỏi mừng thàm: “Hay lắm!”
Tuy nhiên, lời khen ngợi của ông ta chỉ mới bắt đầu thì Trần Ninh đã di chuyển!
Anh bước tới và tung chân ra nhanh như chớp.
Rằm!
Trần Ninh dùng một chân quét qua đầu của Indra, trực tiếp đá bay hắn ra.
Cơ thể vạm vỡ của hắn đập mạnh vào một chiếc xe ven đường, làm cho nắp trước của chiếc xe bị thi thể của Indra đè thành một vết lõm sâu, đến kính chắn gió cũng lộ ra những vết nứt như mạng nhện, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.
Bảy người còn lại bị sốc khi họ chứng kiến cảnh này.
Vậy mà Trần Ninh lại giết chết Indra chỉ bằng một cú đá!
Ninh Bắc Chiến đang trốn trong xe bỗng xanh xao cả mặt vì sợ hãi, ông ta nhìn thi thể Indra nằm trên mũi xe, trong lòng chợt dâng lên một cơn ớn lạnh.
Hóa ra, ông ta đã đánh giá thấp sức mạnh của Trần Ninh rồi.
Trần Ninh một cước đá chết Indra, làm tất cả mọi người có mặt tại đây đều kinh ngạc.
Tuy nhiên, vẻ mặt của Trần Ninh vẫn không chút dao động, như thể anh chỉ làm ra một chuyện rất tầm thường, hệt như khi nãy anh chỉ đá bay một con chó hoang muốn cắn người.
Tầm mắt của anh rơi đến phía bảy gã cao lớn còn lại, nhàn nhạt nói: “Người nào chịu nói cho tôi biết kẻ đứng sau là ai thì tôi sẽ tha mạng cho người đó.”
Bảy tên cao thủ nhìn nhau.
Sau đó, Asura trong nhóm người lạnh lùng nói: “Nhóc con, cậu giết chết anh em của chúng tôi mà còn dám tự phụ? Chúng ta cùng nhau xông lên, tiễn cậu ta đi gặp Diêm Vương!”
Dút lời, Asura và những tên khác đồng loạt di chuyển như một bày dã thú, điên cuồng lao vào Trần Ninh.
Ánh mắt của anh lóe lên một tia lạnh lẽo, lãnh đạm nói: “Xem ra tôi cho các người cơ hội nhưng các người chẳng biết trân trọng.” Nói xong, Trần Ninh nghênh đón một loạt tấn công của Thiên Long Thất Bộ.
Asura tung một quyền, muốn đập vỡ hộp sọ của Trần Ninh, nhưng bị tay trái của anh bắt lấy.
Cùng lúc đó, tay phải của anh dứt khoát vung tới, đánh thẳng vào mặt Asura.
Rắc!
Giống như một chiếc búa đập vào một tảng đá, giống như một rìu lớn khai hoang, cú đấm của Trần Ninh đã đập nát khuôn mặt hắn ta.
Asura còn không kịp hét lên, đã bị Trân Ninh trực tiêp giêt chết.
Ninh Bắc Chiến ở trong xe lại bị choáng ngợp bởi sức mạnh của Trần Ninh.
Trong mắt ông ta đã không còn vẻ đắc ý mà là sự sợ hãi và hối hận sâu sắc.
Trời ạ! Ông ta những tưởng cái tên chiến thần Hoa Hạ của Trần Ninh chỉ có cái vỏ rỗng, là kết quả làm ra từ vô số mạng sống của quân lính.
Thế nhưng, thật không ngờ thực lực của Tràn Ninh lại kinh người như vậy.
Ninh Bắc Chiến vốn đã hối hận về việc đích thân dẫn người đến ám sát Trần Ninh, lúc này ông ta chỉ có thể trốn trong xe và không dám thở mạnh, vô thức đặt tay lên khẩu súng tự vệ bên cạnh.
Bên ngoài, trận chiến giữa Trần Ninh và Ninh gia đã đi đến giai đoạn gay cắn, chỉ thấy anh xuyên qua đám sát thủ với tốc độ ra tay nhanh như chớp và dữ dội như sắm.
Cao thủ của Ninh gia lần lượt gào thét rồi ngã xuống trước mặt anh.
Hơn nữa, Trần Ninh không hề tỏ ra khoan nhượng trong những cú đánh, mỗi một chiêu tấn công đều kèm theo uy lực chết chóc..
Chỉ trong nháy mắt, cả tám vị cao thủ Thiên Long Bát Bộ của Ninh gia đều ngã trong vũng máu.
Điển Chử và Lý Vãn Tình trên xe cờ đỏ chứng kiến cảnh Trần Ninh hạ gục tất cả những tên sát thủ một cách nhanh gọn thì không khỏi lộ ra vẻ mặt sùng bái.
Nhất là Lý Vãn Tình, nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Trần Ninh, cô hài lòng nghĩ: “Chị ơi, Tiểu Ninh của chúng ta đã lớn và trở thành rồng giữa người rồi.
Thằng bé quá ưu tú rồi.”
Về phía Ninh Bắc Chiến, ông ta không kiềm được run rẫy.
Giờ đây ông ta đã biết Tràn Ninh khủng khiếp đến mức nào, sớm biết vậy thì ông ta đã không đích thân dẫn đội đi ám sát Trần Ninh.
Ông ta chỉ mong rằng Trần Ninh nhanh chóng rời khỏi.
Đáng tiếc thay, điều mà Ninh Bắc Chiến không nhận đó là ngay từ đầu, Trần Ninh đã biết có người ẩn nấp trong chiếc xe này.
Cho dù xung quanh còn có tiếng gió và cỏ cây, nhưng chúng khó có thể qua mắt một người có giác quan nhạy bén như Trần Ninh.
Nếu như anh không thể phát hiện ra sự tồn tại của ông ta thì anh đã chẳng sống sót sau nhiều vụ ám sát của kẻ thù.
Trần Ninh liếc nhìn chiếc xe đang đậu cách đó không xa, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt.
Lý do tại sao anh không giữ lại mạng sống của bất kỳ một tên nào trong Thiên Long Bát Bộ, là vì anh sớm nhận ra còn có người trong xe...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...