Hai chân ông ta mềm nhữn, trực tiếp quỳ gối xuống trước mặt Trần Ninh, run giọng nói: “Thiếu soái, tôi sai rồi, đều là do Ninh gia chúng tôi sai!”
“Chúng tôi không biết ngài là Thiếu soái, cho nên mới làm ra nhiều chuyện như vậy.
Cầu ngài đại nhân đại lượng không chấp nhặt chúng tôi.”
Hướng Dương cùng đám thuộc hạ của anh ta trợn tròn mắt.
Không nghĩ tới lại bị Trần Ninh nói đúng, cho dùng Ninh Viễn Đông đến đây, cũng sẽ giống bọn họ quỳ xuống.
Trần Ninh lúc này lạnh lùng nhìn Ninh Viễn Đông, hờ hừng nói: “Ninh gia các người không phải muốn phế tay phế chân tôi, muốn bắt vợ tôi về chuộc tội sao?”
“Vừa rồi lúc ông vào cửa chẳng phải đã lớn giọng nói muốn diệt cả nhà tôi sao?”
“Hiện tại sao lại sợ như vậy?”
Ninh Viễn Đông quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngắng đầu lên, cũng không có cách nào đáp lại lời Trần Ninh.
Trần Ninh hừ lạnh nói: “Hơn nữa, tôi nghe ông nói giống như bởi vì tôi là Thiếu soái, gia đình các người không phải đối thủ của tôi, nên ông mới bằng lòng nhận sai.”
“Nếu tôi không phải Thiếu soái, chỉ mà một người bình thường mà nói, hôm nay chỉ sợ bị các người động thủ rồi?”
Ninh Viễn Đông nghe vậy, thân thể phát run, không nói thành lời.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Ngẳắng đầu lên, trả lời câu hỏi của tôi.”
Ninh Viễn Đông kiên trì ngẳng đầu, run giọng nói: “Thiếu soái, tôi biết sai rồi, Ninh gia chúng tôi biết sai rồi.
“Hy vọng ngài nể mặt Đường các lão, tha cho chúng tôi lần này!”
Trần Ninh thờ ơ nói: “Theo tính cách của tôi trước kia, các người dám uy hiếp vợ tôi, tôi đã sớm giết hết các người.”
“Nhưng nẻ tình Đường các lão, tôi tha cho các người một mạng.”
“Chẳng qua tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha.
Ông cùng nhóm người Hướng Dương, toàn bộ quỳ thêm 24 giờ, sám hồi đi.”
Phải ở nơi này quỳ một ngày một đêm, sám hối sai lầm của mình!
Ninh Viễn Đông cùng nhóm người Hướng Dương đều muốn chết tâm.
Bọn họ một đám đều là thiếu gia công tử, sống an nhàn sung sướng, bắt bọn họ quỳ ở đây hai giờ bọn họ đã không chịu được, càng đừng nói là quỳ 24 giò.
Bọn họ hoài nghi, chân bọn họ đều sẽ quỳ đến phế!
Chẳng qua một đám bọn họ tuy khóc không ra nước mắt nhưng cũng không ai dám dị nghị.
Ai chẳng biết Thiếu soái Bắc Cảnh giết chóc quyết đoán, lần này Thiếu soái không giết hết một đám bọn họ là đã may mắn lắm rồi.
Nhóm người Tống Sính Đình cùng Tống Thanh Tùng thần tình rung động nhìn Trần Ninh.
Bọn họ đều biết Trần Ninh là Thiếu soái, cũng biết Trần Ninh xưa nay cường thế, nhưng không nghĩ đến Trần Ninh lại cường thế đến mức này.
Biết rõ Ninh gia là quý tộc của Tô Hàng, biết rõ Ninh gia là người nhà của Đường các lão, nhưng Trần Ninh vẫn nghiêm khắc trừng phạt nhóm người Ninh Viễn Đông.
Trong 24 giờ tiếp theo!
Chu Nhược Thụ cùng Vương Đạo Phương đều chạy đến tìm Trần Ninh bồi tội, giải thích chuyện bọn họ không biết rõ nội tình, mong được Trần Ninh tha thứ.
Về phần Ninh Viễn Đông cùng nhóm người Hướng Dương quỳ xong 24 giờ liền được đưa đến bệnh viện cứu chữa.
Bọn họ vì quỳ quá lâu, chân xuất hiện những tổn thương bất đồng.
Nhóm người Hướng Dương còn trẻ tuổi, bất quá chỉ bị tắc mạch máu, hoại tử nhẹ, nghỉ ngơ thật tốt mười bữa nữa tháng liền có thể khôi phục xuống giường đi lại.
Nhưng Ninh Viễn Đông đã lớn tuỏi, thân thể cũng yếu hơn nhóm người Hướng Dương rất nhiều.
Hai chân ông tay không chỉ bị tắc mạch máu, xương cốt cũng bị tổn thương, bác sĩ nói ít nhất phải mất một năm, ông ta mới có thể xuống được giường.
Đây đã là tốt lắm rồi.
Ninh Viễn Đông cùng con trai ông ta Ninh Phong đều phải nằm trên giường bệnh một năm.
Ninh Viễn Đông chuyển viện trở về Đông Hải thành phó Tô Hàng, lão thái quân Ninh gia nhìn con mình, báo thù không thành còn bị dạy dỗ thành bộ dạng này liền tức giận đến run người.
Nhưng kẻ giáo huấn con trai và cháu lại là Thiếu soái Bắc Cảnh.
Ninh gia tuy hiển hách, nhưng so với Thiếu soái còn kém TếI Bởi vậy nhóm người Ninh gia tuy giận nhưng cũng không dám nói gì.
Đương nhiên, trong lòng lão thái quân cũng không thể nuốt trôi tức giận này, nhịn không được liền gọi điện thoại cho con gái, khóc lóc kể lễ chuyện con trai và cháu nội mình gặp phải, hy vọng con gái có thể nói với Đường Bá An, tìm lại công đạo?
Ninh Tĩnh nghe xong lời mẹ mình, rât nhanh đem chuyện này nói cho chồng mình là Đường Bá An.
Bà ta dò hỏi: “Bá An, tên Trần Ninh kia cũng quá kiêu ngạo đi.”
“Cậu ta đem nhà mẹ đẻ của tôi khi dễ thành bộ dạng như: vậy, anh trai và cháu tôi đều đang nằm trong bệnh viện, mẹ tôi đã giận đến phát bệnh rồi.”
“Trần Ninh cũng không nễ mặt ông chút nào.”
“Ông có thể hảo hảo trừng trị cậu ta không, trả lại chút mặt mũi cho nhà mẹ đẻ của tôi.”
Đường Bá An mặc một thân áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, bên ngoài khoác áo măng tô đen, mái tóc hoa râm, khí chất nho nhã, nhưng trong mắt lại hiện lên tia sắc bén Vô cùng.
Ông ta một bên xem báo, một bên thẳng nhiên nói: “Gần đây thời cuộc rối loạn, Bắc Cảnh vương Lô Chiếu Anh đã chết, cũng may không liên lụy tới chúng ta.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...