Trần Ninh vừa bưng bát cơm, vừa mỉm cười nói: “Lão gia ông không cần lo lắng, cháu cùng Ninh gia tuy rằng xảy ra một chút xung đột, nhưng tình huống không nghiêm trọng như mọi người tưởng tượng.”
“Hơn nữa chút chuyện nhỏ này, cháu sẽ xử lý tốt.”
Tống Thanh Tùng một nhà nghe vậy, vẫn có chút không yên tâm.
Trần Ninh là Thiếu soái Bắc Cảnh không sai, nhưng Ninh gia cũng không đơn giản!
Ninh gia là hào môn của thành phố Tô Hàng Đông Hải, cho dù ở toàn bộ Hoa Hạ, coi như là hào môn đỉnh cấp.
Hơn nữa sau lưng còn có một vị đại nhân vật có thể thông thiên như Đường Bá An Các làm chỗ dựa vững chắc, cho dù Trần Ninh cũng chưa chắc dễ trêu chọc!
Gia đình Tống Thanh Tùng, mỗi người đều mang tâm sự ăn cơm tối.
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng ầm vang nỏ.
Tiền viện hai miếng màu son đại môn, liền bị người đạp bay.
Mấy người hầu hoảng hốt chạy vào, run rẩy nói: “Lão gia, đại sự không tốt, bên ngoài có một đám người lớn.”
“Người đứng đầu tên là Hướng Dương, tự xưng là hội trưởng Quần Anh hội, nói là tới tìm Trần cô gia cùng tiểu thư tính sổ.”
Hướng Dương!
Quần Anh hội trưởng!
Người nhà Tống Thanh Tùng, sắc mặt đều đã trở nên rất khó coi.
Đúng lúc này, Hướng Dương mang theo một đám công tử: quần áo lụa, còn có rất nhiều thủ hạ, sát khí đằng đằng tiến vào.
Trong đám thủ hạ phía sau Hướng Dương, có bốn người vô cùng nỗi bật.
Bốn người này cao hơn hai thước, hơn nữa vóc dáng đặc biệt khổng lồ, từ xa nhìn lại giống như bốn tòa núi thịt.
Ngoài ra, bốn người này trông rất xấu xí, xấu xí có thể làm trẻ em khóc.
Bốn người này là bốn siêu vệ sĩ của Hướng Dương, được gọi là tứ đại ma vương.
Phân biệt là Ngưu Ma Vương, Giao Ma Vương, Bằng Ma Vương, còn có Sư Đà Vương.
Hướng Dương sắc mặt kiêu ngạo, nhìn xung quanh mọi người Tống gia, cười lạnh hỏi: “Xin hỏi ai là Trần Ninh, ai là Tống Sinh Đình?”
Ánh mắt mọi người rơi vào trên người Trần Ninh và Tống Sính Đình.
Tống Sính Đình biểu cảm có chút khẩn trương, Trần Ninh vẫn đang bưng bát, chậm chạp gắp thức ăn ăn cơm, thản nhiên nói: “Tôi chính là Trần Ninh, các người tới tìm tôi có chuyện gì sao?”
Hướng Dương ánh mắt dừng lại ở Trần Ninh, cười lạnh nói: “Chính là anh cắt đứt hai chân Phó hội trưởng Ninh Phong chúng ta sao?”
“Mời các người hiện tại cùng chúng ta đi gặp Ninh tiên sinh, tiếp nhận trừng phạt.”
Trần Ninh cười khẽ: “Người phạm sai lầm là Ninh Phong, tôi cũng ra tay giáo huấn hắn một chút, vì sao phải tiếp nhận hình phạt của các người?”
Hướng Dương lạnh lùng nói: “Chỉ sợ hiện tại không phải do anh!”
“Các người là tự mình đi với chúng ta, hay là để tôi cho người ta cắt đứt tay chân anh, giống như tha một con chó chết anh từ nơi này đi?”
Tựa hồ vì phối hợp với Hướng Dương, xác minh Hướng Dương nói không phải là lời nói dối.
Giao Ma Vương trong tứ đại ma vương giơ tay lên, đánh một quyền bên cạnh trên một gốc cây hoa quế.
Xoạt xoạt!
Cây hoa quế to như cột điện, liền bị Giao Ma Vương một quyền cắt đứt.
Nửa đoạn cây cối, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, ầm ầm bẻ gãy rồi ngã xuống.
Đồng thời, Sư Đà Vương cũng ra tay.
Sư Đà Vương một chưởng vỗ vào đầu một tôn trần trạch thạch thú bên cạnh.
Àm ầm!
Đầu trấn trạch thạch thú trực tiếp bị Sư Đà Vương một chưởng đánh trúng nát bấy.
Mọi người Ninh gia nhìn thấy hai ma vương ra tay, toàn bộ sợ tới mức sắc mặt tái nhọt.
Thậm chí Tống Thanh Thanh ôm trong lòng Tống Sính Đình, bị ngoại hình dữ tợn của tứ đại ma vương, còn có hành động dọa người, sợ tới mức khóc oa tại chỗ một trận.
Hướng Dương đắc ý nhìn Trần Ninh, cười tủm tỉm hỏi: “Anh là lựa chọn để cho thủ hạ của tôi cắt đứt tay chân anh kéo anh ra ngoài, hay là ngoan ngoãn đi theo chúng tôi?”
Sắc mặt Trần Ninh trong nháy mắt Tống Thanh Thanh bị dọa khóc, đã trầm xuống.
Anh ngẳng đầu lên, lạnh lùng nhìn về phía Hướng Dương: “Anh dọa con gái tôi!”
Gì?
Đám người Hướng Dương đột nhiên nghe được lời này của Trần Ninh, đều có người sửng sót.
Biểu cảm của bọn họ rất quái dị, nghĩ thầm anh bây giờ đã chết đến nơi, còn để ý đến con gái anh khóc hay không khóc?
Hiện tại anh ta không phải nên ngoan ngoãn cầu xin tha thứ, hoặc là ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao?
Không ngờ dám khiển trách dọa con gái anh ta!
Hướng Dương tức giận, anh ta cảm thấy Trần Ninh thật sự không quá coi trọng anh ta.
Anh ta nheo mắt lại, hừ lạnh nói: “Nếu anh không biết điều, vậy thì đừng trách tôi không khách khí.”
“Giao Ma Vương!”
Giao Ma Vương úng thanh úng khí đáp: “Thuộc hạ có!”
Hướng Dương lạnh lùng phân phó: “Tôi không muốn nhìn thấy tiểu tử này hoàn chỉnh, nhưng lại không thể để cho.
hắn chết, bởi vì Ninh bá phụ còn muốn tự tay tra tắn hắn, anh liền đem tiểu tử này tay chân bẻ gãy được rồi.”
Giao Ma Vương dữ tợn cười nói: “Hiểu!”
Giao Ma Vương nói xong, cất bước, sát khí đẳng đằng đi về phía Trần Ninh.
Mọi người Tống gia đều sợ quá mức!
Điển Chử cùng Bát Hổ Vệ, Tần Phượng Hoàng vốn định tiền lên ngăn cản, nhưng bị Trần Ninh cự tuyệt.
Trần Ninh mỉm cười dỗ dành con gái đang khóc mũi: “Thanh Thanh, con có muốn xem ba đánh quái thú không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...