Trần Ninh nhìn La Lâm Uyên sắc mặt tái mét, còn có đám thuộc hạ run lẫy bẩy đó sau lưng ông ta, lạnh giọng: “Ông không xứng để biết thân phận của tôi!”
“Tôi đã cho ông đường sống nhưng tiếc là ông không nắm bắt lấy.”
“Người đâu, tiễn ông ta đi!”
Anh vừa nói xong thì hai chiến sĩ liền cưỡng chế mà lôi La Lâm Uyên qua một bên, hành quyết ngay tại chỗ.
La Lâm Uyên, chết!
Đám thuộc vốn đang run rầy, bị dọa chết khiếp đó thấy La Lâm Uyên có kết cục như vậy thì bọn chúng liền sụp đổ, tên nào cũng quỳ xuống khóc lóc và cầu xin.
Điền Chử đến bên cạnh Trần Ninh, đè thấp giọng mà xin chỉ thị xử lý đám người này.
Trần Ninh thờ ơ: “Bắt hết chúng lại, điều tra gốc gác của chúng, dựa theo tội nặng nhẹ mà trừng phạt.”
La gia nuôi nhiều tay chân như vậy, tung hoành tỉnh lị.
Chỉ cần điều tra, đám người này chắc chắn đều không sạch sẽ.
Đám người này chắc chắn phải ngồi tù, ít thì mấy năm, nhiều thì mấy chục năm.
Có điều chúng có thể giữ lại được cái mạng nhỏ trong tình cảnh hôm nay thì đã may mắn lắm rồi, tên nào cũng đều giống như được ân xá, mừng rỡ đến phát khóc.
Trần Ninh sau khi để Điền Chử xử lý thì dặn anh ta đừng tiết lộ thân phận bí mật của mình, sau đó liền quay về thành phó.
Trên một du thuyền vô cùng sang trọng tại Vịnh Ánh Trăng.
Chúc đại thiếu gia, Chúc Cửu Linh đang cùng anh em Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bình, còn có một đám nhân sĩ quyền quý của thành phố Trung Hải đang uống rượu nói chuyện.
Một người đàn ông mặc vest để tóc dài, bước nhanh qua.
Người này chính là trợ thủ đắc lực của Chúc Cửu Linh, Tạ Thiên.
Tạ Thiên đến bên cạnh Chúc Cửu Linh, cúi đầu nói nhỏ mấy câu.
Chúc Cửu Linh chau mày: “Vậy mà lại có chuyện như vậy!”
Đám người Tống Trọng Hùng nghe vậy thì đều rất tò mò, hỏi: “Chúc đại thiếu, sao vậy?”
Chúc Cửu Linh cũng không giấu, trực tiếp nói với bọn họ thông tin anh ta vừa nhận được.
Anh ta cũng khó hiểu mà nói: “Nghe nói La Lâm Uyên đã tới Trung Hải, muốn giết đám người Trần Ninh báo thù cho hai đứa con trai.”
“Nhưng không ngờ, đám người La Lâm Uyên váo đến vùng ngoại ô của Trung Hải thì đúng lúc đụng phải chiến đoàn đặc chủng Mãnh Long đang diễn tập chống khủng bó.”
“Đám người La gia đông đảo, rêu rao ồn ào, thu hút sự chú ý của chiến đoàn đặc chủng Mãnh Long.
La gia bị nghỉ ngờ có hành vi thế lực đen tối, La Lâm Uyên bị bắn chết tại chỗ, những người khác đều bị bắt hết.”
“La gia, sập rồi!”
Đám người Tống Trọng Hùng nghe vậy thì đều ngây người.
Lát sau mới có người lầm bẩm: “La gia này, cũng quá đen rồi!”
Tống Trọng Hùng biết được La gia đã đổ thì vừa vui mừng, lại hối hận.
Vui mừng vì La gia đã đổ rồi thì sẽ không thể báo thù Tống gia nữa.
Hồi hận là lúc trước ông ta vì tránh khỏi sự báo thù của La gia mà đã gia nhập vào dưới trướng của Chúc gia.
Sau này thu nhập của gia tộc phải chia một nửa cho bọn họ.
Chúc Cửu Linh hờ hững đánh giá: “La gia có thể nói là gặp xui, cũng có thể nói là tự làm tự chịu.
Cái đáy của nhà bọn họ vốn không sạch sẽ, báo thù còn huênh hoang như vậy.
Đụng phải bộ đội diễn tập chống khủng bó, bị xử lý cũng là chuyện bình thường.”
Tống Trọng Hùng nói: “Chỉ là đã lời cho Trần Ninh, Đồng Thiên Bảo rồi, để bọn chúng thoát được một kiếp.”
Chúc Cửu Linh bình tĩnh nói: “Trần Ninh và Đổng Thiên Bảo đã giết chết đồ môn Trần Cửu của Chúc gia chúng tôi, còn không cho phép bắt kỳ ai buôn bán hàng cắm ở Trung Hải, chặt đứt đường kiếm tiền của Chúc gia chúng tôi.”
“Lần này tôi tới tìm bọn chúng để tính số.
Vốn muốn mượn tay La Lâm Uyên giết chết Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo, không ngờ ông ta lại vô dụng như vậy.”
“Xem ra, đối phó với Trần Ninh, Đổng Thiên Bảo thì vẫn phải là tôi đích thân ra tay.”
Đám người Tống Trọng Hùng hùa theo: “Ha ha, Chúc gia là một trong bốn trụ cột của phía nam, thế lực trải khắp Giang Nam.
Chúc đại thiếu ra tay thì búng tay một cái sẽ diệt sạch đám sâu bọ Trần Ninh, Đẳng Thiên Bảo.”
Chúc Cửu Linh vẻ mặt đắc ý, nhưng anh ta lại nói: “Dù tôi không để Trần Ninh và Đổng Thiên Bảo vào mắt nhưng lúc trước Cửu Văn Long gây chuyện ở công trường bị bắt, hôm nay lại có tin La Lâm Uyên báo thù rêu rao mà bị xử.”
“Có vết xe đổ, tôi không thể ra tay rầm rộ, tránh việc cây lớn đón gió.”
Tống trọng hùng chỉ muốn Chúc gia giết chết Trần Ninh sớm chút, nếu không phải là Trần Ninh thì ông ta thấy Tống gia cũng sẽ không rơi vào cảnh thê thảm như ngày hôm nay.
Ông ta dè dặt hỏi: “Không biết Chúc đại thiếu có kế hoạch gì?”
Chúc Cửu Linh lấy một tắm ảnh ra, ném cho Tống Trọng Hùng: “Người phụ nữ này là người của Tống gia các ông?”
Tống Trọng Hùng kinh ngạc, cầm lên nhìn thì thấy người trong ảnh là Tống Sính Đình.
Ông ta vội nói: “Là con gái của em hai tôi, chỉ là nhà họ sớm đã bị chúng tôi gạch tên khỏi gia tộc Tống gia rồi.
Chúng tôi đã không còn bắt kỳ quan hệ gì với nhà họ nữa.”
Chúc Cửu Linh nâng khóe miệng: “Không có quan hệ gì sao?
Vậy thì tốt.
Người phụ nữ này không tệ, tôi thích rồi.”
Đám người Tống Trọng Hùng ngần ra, rồi liền nhớ tới.
Chúc Cửu Linh có biệt hiệu là lãng tử, thích phát sinh quan hệ với nhiều mỹ nữ khác nhau, hơn nữa người phụ nữ một khi bị anh ta nhìn trúng thì sẽ dùng mọi cách để có được.
Chúc Cửu Linh nheo mắt nói: “Vốn tưởng là cháu gái ông, nói trước với ông một tiếng.
Nếu như cô ta đã không liên quan gì tới Tống gia nữa thì tôi không cần bận tâm nữa rồi.”
“Không tới nửa tháng, tôi muốn chơi cho Trần Ninh, Đồng Thiên Bảo chết không có chỗ chôn, còn muốn khiến Tống Sính Đình vui sướng dưới người tôi.”
Lúc Trần Ninh về nhà thì đã là buổi chiều.
Hôm nay là chủ nhật, Tống Sính Đình và Tống Thanh Thanh đều ở nhà.
Tống Thanh Thanh thấy Trần Ninh về thì liền gọi bố, chạy qua.
Trần Ninh cúi người ôm con gái, hôn mạnh một cái lên khuôn mặt nhỏ của con gái, cười tươi: “Bài tập cuối tuần đã làm xong chưa?”
Tống Thanh Thanh đắc ý nói: “Sớm đã làm xong rồi, bố đã nói, con làm xong bài tập thì sẽ đưa con đi chơi.”
Tống Sính Đình vội phê bình con: “Nếu không phải hôm nay mẹ không cho phép con xem tivi, đích thân giám sát con làm bài tập thì có lẽ bây giờ con còn chưa làm xong bài tập nữa, nên không cho phép con đi chơi, ở nhà ôn bài đi!”
Tống Thanh Thanh nghe vậy liền gấp lên, ủy khuất nói: “Nhưng bố nói con làm xong bài tập là sẽ đưa con đi chơi.”
Trần Ninh cười tươi nói: “Con muốn đi đâu chơi?”
Tống Thanh Thanh liền nói: “Bố, con muốn đi bơi.”
Bây giờ là mùa hè, thời tiết nóng bức, trẻ con đều thích nghịch nước, đều muốn đi hồ bơi bơi.
Trần Ninh nuông chiều con gái, không hề do dự: “Được, vậy bố mẹ bây giờ đưa con đi bơi.”
Tống Sính Đình nghe vậy vội nói: “Tôi cũng phải đi? Tôi không đi đâu, hai bố con anh đi là được rồi.”
Tống Thanh Thanh liền nài nỉ: “Mẹ cũng đi đi mà, mẹ gần đây cứ bận rộn công việc, hiếm khi có cuối tuần mẹ đi chơi cùng bố Và con nữa.”
Trần Ninh cũng mỉm cười nói: “Đúng vậy, anh dù sao cũng là đàn ông.
Em đi cùng có chuyện gì thì tiện hơn nhiều.
Ví dụ thay đồ bơi cho Thanh Thanh gì đó thì cũng phải có em đi cùng vào phòng thay đồ mới được.”
Tống Sính Đình thấy con gái đi hồ bơi, luyện bơi nhiều một chút cũng được.
Trẻ em biết thêm được một kỹ năng thì sau này gặp phải nguy hiểm gì đó thì sẽ an toàn hơn nhiều.
Thế là cô liền đồng ý, cùng Trần Ninh và con gái ra ngoài, đi tới hồ bơi Thời gian hạnh phúc.
Hồ bơi Thời gian hạnh phúc là hồ bơi khá nổi tiếng ở Trung Hải.
Ở đây có hồ bơi, ngoài trời, hồ bơi trẻ nhỏ, cũng có ít hồ bơi phòng bao trong nhà cỡ nhỏ giành cho khách VỊP.
Trước khi tới hồ bơi thì Trần Ninh bọn họ tất nhiên là tới cửa hàng mua đồ bơi trước.
Đồ bơi ở đây giá cả khá mắc, có điều may mà kiểu dáng hợp thời.
Trần Ninh và Tống Thanh Thanh rất nhanh chọn được đồ bơi, chỉ có Tống Sính Đình chọn đi chọn lại vẫn chưa chọn xong.
Những người phụ nữ khác đều có tình lựa đồ bơi khá gợi cảm, còn Tống Sính Đình lại muốn chọn đồ kín đáo.
Đồ ngủ thường ngày của cô đều là kiểu rất kín đáo.
Lần đi bơi này, cô vừa nghĩ tới phải mặc đồ bơi trước mặt Trần Ninh thì rất xáu hổ, muốn chọn một bộ kín đáo nhất.
Nhưng ở đây căn bản không có kiểu nào quá kín đáo, cuối cùng cô chỉ có thể chọn đại một bộ.
Trần Ninh trực tiếp đặt một bể bơi phòng bao trong nhà VỊP.
Loại hồ bơi này không lớn, chỉ lớn hơn suối nước nóng trong nhà một chút, thích hợp cho một gia đình.
Trần Ninh và Tống Sính Đình, con gái đi thay đồ bơi, xuống bể bơi.
Con gái mang phao, hoan hô thích thú mà chơi đùa trong nước.
Trần Ninh cười tươi nhìn Tống Sính Đình đang bất an xấu hỗ giống như cô dâu mới trong đêm động phòng, khẽ nói: “Bà xã, anh đột nhiên phát hiện, dáng vóc của em đẹp thật.”
Tống Sính Đình đỏ bừng mặt, chỉ là trong lòng lại rất vui vì lời khen của anh.
Cô mất tự nhiên mà nói: “Đẹp chỗ nào chứ, đúng là.”
Trần Ninh mỉm cười: “Thân hình thon gọn, đại khái chính là thân hình tỉ lệ 1:9 hoàn mỹ nhất của phụ nữ trong truyền thuyết.”
Tống Sính Đình tò mò hỏi tỉ lệ 1:9 là gì?
Anh nói với cô, tỉ lệ thân hình hoàn mỹ nhất của phụ nữ là tỉ lệ của đầu và người là 1:9, vì vậy được gọi là mỹ nữ 1:9.
Nói xong anh còn mỉm cười nói: “Hay là, anh đo cho em xem em có phải là mỹ nữ 1:9 không?”
Tống Sính Đình đỏ mặt, ấp úng: “Cái này không hay nhỉ…”
Trân Ninh cười nói: “Cái này có gì đâu, anh đo cho em.”
Trần Ninh nói rồi liền dùng tay đo chiều dài chiếc đầu nhỏ của cô, sau đó bắt đầu to từ chân cô, muốn đo thử xem cô có phải là mỹ nữ 1:9 không.
Một, hai, ba…
Tay của Trần Ninh khẽ đo từ chân lên đầu.
Rất nhanh liền đo đến đùi cô, cô lại trở nên căng thẳng, ngại ngùng mà run giọng: “Trần Ninh…”
Trần Ninh nâng khóe miệng, dịu dàng mà bảo cô thả lỏng.
Tay của anh đang chuẩn bị đo đùi của cô, đột nhiên điện thoại của cô ở bên cạnh vang lên.
Tống Sính Đình liền tránh ra: “Có điện thoại, tôi nhận điện thoại!”
Trần Ninh cười khổ, thầm nghĩ là ai gọi vậy chứ, không đúng lúc gì cải Là mẹ của Tống Sính Đình gọi tới.
Mã Hiểu Lệ khóc lóc: “Tiểu Đình, không hay rồi, bố con gây chuyện rồi.”
Tống Sính Đình kinh ngạc, vội hỏi là chuyện gì?
Mã Hiểu Lệ khóc nói: “Mẹ và bố con lái xe đi chợ mua đồ, cũng không biết sao mà lại va chạm với một chiếc xe thương vụ.”
Tống Sính Đình nghe vậy thì thất thanh: “Bố con không sao chứ?”
Mã Hiểu Lệ: “Bố con không bị thương, đối phương cũng không sao.
Nhưng cú va chạm này lại làm vỡ một đồ cỗ của đối phương.”
Tống Sính Đình nghe nói người không sao thì liền an ủi: “Mẹ, người không bị sao là được rồi, đồ cổ hỏng rồi thì đền cho họ là được.”
Mã Hiểu Lệ khóc: “Không đền nổi, người ta nói cái bình đó là bình gốm Thanh Hoa, giá hai trăm triệu.
Người đó rất hung dữ, bây giờ đã giữ ba con lại, nói nếu không đền tiền thì sẽ giết bố conl”
Đồ cổ hai trăm triệu!
Tống Sính Đình liền tái mặt.
Công ty bây giờ còn nợ mấy trăm triệu tiền mặt đấy.
Bây giờ có bán nhà đi thì cũng không lấy ra được hai trăm triệu!
Cô cố gắng an ủi mẹ đừng gấp, cô và Trần Ninh sẽ qua đó xử lý ngay.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...