Kim Xướng tràn đầy kinh hãi mà nhìn Trần Ninh.
Bắc Minh là cao thủ anh ta đưa từ La gia tới, không ngờ lại bị Trần Ninh giết bằng một chiêu trong nháy mắt!
Trần Ninh nhìn sang La Kim Xướng, lạnh giọng: “Tao đã từng cảnh cáo rằng La gia chúng mày không được đặt chân tới Trung Hải, nhưng chúng mày vẫn tự tìm đường chết.”
La Kim Xướng hiểu ra cái gì, anh ta kinh hãi: “Mày… Mày muốn giết tao? Mày dám!”
Trần Ninh khoát tay, bình tĩnh nói: “Tiễn anh ta lên đường!”
La Kim Xướng vừa kinh ngạc vừa tức giận, hung dữ hét lên: “Tao là La gia nhị thiếu của tỉnh lị, kẻ nào dám!”
Mười tên vệ sĩ sau lưng anh ta đồng loạt tiến lên bảo vệ anh ta.
Chỉ là lúc này Điền Chử và Đỗng Thiên Bảo toàn thân đầy máu đã xông tới.
Mùi máu tanh lại tản ra trong không khí.
Trong nhà hàng vang lên tiếng chém giết, một lát sau liền yên tĩnh lại.
La Kim Xướng và vệ sĩ của anh ta đều nằm trong vũng máu.
Mắt La Kim Xướng trừng lớn, rõ ràng chết không nhắm mắt.
Có lẽ anh ta không dám tin, ngay cả nhị công tử của La gia là anh ta mà Trần Ninh nói giết là giết.
Lúc này bên ngoài cửa nhà hàng tới một đám đông, toàn bộ đều là thuộc hạ của Đồng Thiên Bảo nghe được tin tức mà vội tới của.
Trần Ninh nhìn Đổng Thiên Bảo một cái: “Vết thương của cậu có sao không?”
Đồng Thiên Bảo thụ sủng nhược kinh, xấu hồ nói: “Không chết được, mây năm nay thực lực giảm mạnh, làm thiếu gia mát mặt rÖi.
Đồng Thiên Bảo lúc đó là vì bị thương nên giải ngũ, hai năm nay lại không luyện tập cường độ cao, thực lực giảm sút là bình thường.
Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Không sao là được rồi.
Lát nữa đưa thi thể của La Kim Xướng về La gia ở Thiên Hải.
Lại cảnh báo bọn họ lần nữa.”
Đồng Thiên Bảo: “Tuân mệnh!”
Điền Chử lúc này hơi do dự, liền nhỏ giọng: “Thiếu gia, tôi còn có một chuyện cần bẩm báo.”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Chuyện gì?”
Điền Chử nói: “Dựa theo những gì tôi điều tra được thì La Kim Xướng lần này tới gây chuyện tới chúng ta, tỏ rõ là tới báo thù cho em trai anh ta, thực ra là do Tống gia xúi giục.
Tống gia hứa trả thù lao hậu hĩnh, mời La Kim Xướng ra mặt giết anh và Thiên Bảo.”
Ũ Trần Ninh nghe vậy thì trong mắt xẹt qua tia sáng lạnh: “Đám người Tống gia này đúng là chán sống rồi.
Nếu không phải là nễ mặt chúng là cùng huyết thống với Tiểu Đình thì tôi sớm đã diệt hết bọn chúng rồi.”
Điền Chử: “Có cần dạy cho họ một bài học không?”
Trần Ninh hững hờ nói: “Chèn ép Tống gia trên mọi mặt, để bọn hộ chịu chút khổ, nhớ đời.”
Điền Chử: “Tuân mệnh.”
Ngày đó, xác của La Kim Xướng được đưa về La gia ở Thiên Hải.
Tin tức nhị công tử của La gia cũng gặp nạn ở Trung Hải liền được truyền khắp nơi.
Trong dinh thự của Tống gia, cả nhà Tống Thanh Tùng cùng Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bình cũng mở cuộc họp gia đình khẩn cấp.
Thì ra không lâu sau khi La Kim Xướng chết, mấy công ty của Tống gia đều đồng loạt xảy ra biến có.
Hoặc là thị trường cỗ phiếu bị người ta công kích, giá cổ phiếu rớt mạnh.
Hoặc là các cơ quan liên quan tới điều tra, còn tra ra không ít vấn đề.
Vừa phạt nặng vừa ra lệnh cưỡng chế có thời hạn.
Tống gia tổn thất nặng nề.
Tống Thanh Tùng lúc này tức phồng mồm trọn mắt, phẫn nộ : mà chất vấn: “Ai có thể trả lời cho tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao công ty của chúng ta lại không ngừng xuất hiện vấn đề, tổn thất nặng nề như vậy?”
Hai ngày ngắn ngủi mà Tống gia đã tổn thất mấy trăm triệu, mắt hơn nửa tài sản rồi.
Tống Trọng Hùng cười khỏ: “Bố, không cần nghĩ, chắc chắn là có người chèn ép nhà chúng ta trên mọi phương diện.”
Tống Thanh Tùng quát: “Ai, là ai chèn ép chúng ta?”
Tống Trọng Hùng chán nản: “Còn cần phải nói nữa sao, chắc chắn là La gia của tỉnh lị.
Bọn họ đem cái chết của La thiếu chụp hết tội hết lên đầu chúng ta!”
Sắc mặt của đám người Tống gia đều rất khó coi.
Bọn họ tưởng gần đây gia sản bị chèn ép là do La gia làm nữa.
Tống Thanh Tùng hằn học mà nói: “Tôi đã bảo con xử lý cho tốt chuyện này mà con lại hay rồi.
Lôi cả tính mạng của đứa con trai thứ hai mà La Lâm Uyên thương yêu nhất vào.
Tống gia chúng ta lần này e là gặp vận xui lớn rồi.”
Tống Trọng Hùng nghiền răng nghiền lợi nói: “La gia muốn đuổi cùng giết tận chúng ta, chúng ta không thể cứ giơ tay chịu trói được.”
Tống Thanh Tùng: “Con có chủ ý gì?”
Tống Trọng Hùng liền nói: “Bố, bố có lẽ biết tới Chúc gia, một trong bốn nhà lớn nhất của phía nam chứ?”
ì Tống Thanh Tùng trừng lớn mắt: “Đương nhiên biết, La gia chỉ có thể xem như là gia tộc hạng ba.
Chúc gia hiển hách hơn La gia nhiều.
Mười La gia cũng không bằng một Chúc gia.”
Tống Trọng Hùng nheo mắt nói: “Thực ra vua của thế giới ngầm của Trung Hải lúc trước, Trần Cửu chính là đệ tử của Chúc gia.”
“Đồng Thiên Bảo sau khi bảo lật đỗ Trần Cửu, trở thành vua mới của giới xã hội đen Trung Hải thì không cho giới xã hội đen buôn bán hàng cắm nữa.”
“Phải biết tất cả mối làm ăn hàng cắm của phương nam đều có dính dáng tới Chúc gia.
Đồng Thiên Bảo làm như vậy quả thực đã cắt đứt đường tiền của Chúc gia ở Trung Hải.”
“Nghe nói Chúc gia đã sai người tới, muốn xử lý Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo.”
Tống Thanh Tùng nghe vậy thì khó hiểu: “Chúc gia muốn xử lý Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo thì có liên quan gì tới chuyện La gia chèn ép chúng ta đâu!”
Tống Trọng Hùng cười nói: “Bố, La gia chén ép chúng ta.
Chúng ta không thể ngồi yên chờ chết được.
Chúng ta dứt khoát gia nhập vào dưới trướng Chúc gia là được rồi.
Chúng ta gia nhập vào dưới trướng Chúc gia, sau này tiền kiếm được mỗi năm đều phải kính biếu cho Chúc gia một phần, nhưng đồng thời cũng đổi lại được sự bảo kê của Chúc gia.”
Tống Thanh Tùng nghe vậy thì do dự rất lâu, cuối cùng từ từ nói: “Haiz, gia nhập vào dưới trướng Chúc gia cũng là chuyện hết cách rồi.
Chuyện này liền do con đi bàn bạc với họ vậy.”
Tống Trọng Hùng vui mừng nói: “Được, con nghe nói đại thiếu của Chúc gia, Chúc Cửu Linh đã tới Trung Hải.
Con lập tức đi thăm cậu ta.”
Trên một du thuyền vô cùng sang trọng tại vịnh Ánh Trăng của Trung Hải.
Chúc Cửu Linh mặc quần bơi, đeo kính râm, đang thoải mái mà nằm trên ghế dài trên bãi cát.
Tay cầm ly sâm panh, bên cạnh có mấy mỹ nữ trẻ tuổi đang đấm bóp lưng cho anh ta.
Nơi không xa có máy tên vệ sĩ sát khí đằng đằng.
Tống Trọng Hùng cầm một xấp giấy tờ, cung kính mà đứng trước mặt Chúc Cửu Linh.
Chúc Cửu Linh nheo mắt: “Tống gia các người gia nhập vào dưới trướng của Chúc gia chúng tôi, sau này gia tộc các người mỗi năm phải chia một nửa số tiền kiếm được cho chúng tôi.
Xem như đền đáp lại, Tống gia các người sẽ được Chúc gia chúng tôi che chở.
Tôi đảm bảo ở phương nam, không có kẻ nào dám cả gan động vào một sợi tóc của Tống gia các người, không thành vấn đề chứ?”
Tống Trọng Hùng cười nói: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”
Chúc Cửu Linh búng tay, liền có người đưa một phần hợp đồng tới, bảo Tống Trọng Hùng ký lên.
Ký xong hợp đồng thì Tống gia xem như chính thứ gia nhập vào dưới trướng của một trong bốn gia tộc lớn nhất miền nam, Chúc gia.
Chúc Cửu Linh cụng ly với Tống Trọng Hùng, cười tươi nói: “Chúc mừng ông chính thức gia nhập vào dưới trướng của Chúc gia chúng tôi.
Chúc chúng ta sau này hợp tác vui vẻ.”
Tống Trọng Hùng cười lớn: “Đúng đúng đúng, hợp tác vui vẻ.”
Hai người cạn ly.
Tống Trọng Hùng liếc ngang dọc hai cái rồi dè dặt nói: “Chúc đại thiếu, La Lâm Uyên đem cái chết của con trai ông ta quy chụp lên đầu chúng tôi.
Tuyên bố sẽ báo thù Tống gia, cậu xem có cách gì không?”
Chúc Cửu Linh hững hờ nói: “Đừng gấp, nghe nói La Lâm Uyên đã đưa tất cả thuộc hạ tinh anh của La gia, dốc hết sức lực mà muốn tới Trung Hải giết chết Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo.”
“Tôi vừa hay có thể mượn tay La gia diệt trừ Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo.”
“Còn về việc La Lâm Uyên muốn báo thù Tống gia mấy người thì đến lúc đó tôi sẽ nói với ông ta một tiếng.
Tống gia các người đã thuộc dưới trướng Chúc gia, ông ta không dám làm khó mấy người đâu.”
Tống Trọng Hùng vui mừng: “Cảm ơn Chúc đại thiếu!”
Lúc này La Lâm Uyên đưa ba trăm thuộc hạ, ai nấy đều đeo khăn tang trăng.
Lái mấy chục chiếc xe giống như đoàn xe đưa tang.
Hùng hỗ mà đi về phía Trung Hải, muốn tìm Trần Ninh báo thù.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...