Bát Hỗ Vệ đồng loạt mà tiến lên một bước, cùng hét lên.
Dù chỉ có ba người nhưng khí thế lại không thua nghìn quân ngàn mãt Đồng Thiên Bảo cũng vô cùng kích động.
Sau khi giải ngũ thì đây là lần đầu tiên anh ta lại được cùng chiến đấu với đám người Điền Chử, các chiến hữu của đội cảnh vệ.
Anh ta quay đầu nhìn Điền Chử bên cạnh, nói: “Điền đội trưởng, lúc trước anh là mục tiêu của tôi.
Có điều lúc tôi còn trong đội, mỗi lần khiêu chiến với anh thì đều bị anh xử đẹp.
Mãi cho đến khi tôi giải ngũ thì cũng chưa thắng anh được một lần.”
Điền Chử nheo mắt: “Thế nào, cậu không phục?”
Đồng Thiên Bảo xắn tay áo lên: “Chiến sĩ không muốn làm đội trưởng thì không phải là chiến sĩ tốt.
Dù tôi bây giờ không có cơ hội nữa, nhưng tôi vẫn muốn thắng anh một lần.”
Điền Chử liếc nhìn: “Lúc trước cậu chưa từng thắng tôi thì bây giờ càng không thẻ.”
Đồng Thiên Bảo hùng hổ mà chỉ vào đám Hắc Long trước mặt: “Xem chúng ta ai đánh ngã được nhiều địch hơn?”
“Được!”
Điền Chử đồng ý.
Giống như mãnh hồ ra khỏi động, nhanh như chớp xông về phía bá chủ Mã Phi của Thành Trung.
Mã Phi xuất thân từ hồng côn(“), nổi danh về đánh đắm.
(‘)Hồng côn: là danh xưng của “thành viên cao cấp” của giới xã hội đen, cũng là người “dẫn đầu đánh đắm”.
Anh ta đang cùng với đám thuộc hạ phối hợp với Trương Hoành và Hắc Long bao vây đám người Trần Ninh.
Nhưng anh ta không ngờ, động tác của Điền Chử lại nhanh mạnh như vậy.
Vụt một cái liền tới trước mặt anh ta.
Thậm chí anh ta còn chưa kịp tránh thì đã bị Điền Chử giống như con gấu hoang dã mà húc vào ngực.
Rằm!
Mã Phi cũng bị Điền Chử húc vào mà giống như tàu hỏa đâm vào, bay văng ra ngoài.
Người anh ta co lại mà ngã mạnh xuống đất, xương cốt cả người bị Điền Chử tông cho nát vụn, chết tại chỗ.
Điền Chử sau khi xử xong Mã Phi thì không dừng lại.
Tay đấm chân đá, rằm rầm hai tiếng, lại thuận thế hạ tiếp hai tên.
Thanh âm mạnh mẽ vang vọng của anh đồng thời vang lên: “Ba tên!”
Đồng Thiên Bảo trừng lớn mắt: “Sao anh lại giành đánh trước chứ, không được chơi xỏ lá.”
Miệng anh ta trách vậy nhưng cơ thể lại như báo săn, nhào về : phía Trương Hoành, bá chủ của Bắc Thành.
Cơ thể Trương Hoành rắn chắc, cơ bắp khắp người căng cứng.
Anh ta nhắc tay đấm một quyền về phía Đồng Thiên Bảo.
Đồng Thiên Bảo không tránh, cũng tiến lên vung nắm đấm về phía đối phương.
Tốc độc của Đồng Thiên Bảo càng nhanh hơn, vô cùng mạnh, giành trước mà đánh lên ngực Trương Hoành.
Rằm!
Lồng ngực của Trương Hoành bị Đỗng Thiên Bảo đấm cho một cái liền lún vào, phun ra một ngụm máu tươi, ngã ra đất.
Đồng Thiên Bảo đắc ý đếm: “Một tên!”
Lúc này, Bát Hỗ Vệ cũng đã bắt đầu giao chiến với địch ở trong phòng khách.
Đám người Cửu gia bọn họ dù đông nhưng thực lực lại không cùng một đẳng cấp với Bát Hỗ Vệ.
Bát Hỗ Vệ giống như tám con mãnh hỗ, kẻ địch trước mắt là cừu non, một chiêu đánh ngã đối phương.
Nhẹ thì tàn phế, nặng thì chết, không tên nào xứng là kẻ địch của họ.
Cửu gia ngồi trên ghế thái sư nhìn mà há hốc miệng.
Đám người Trần Ninh sao lại lợi hại như vậy?
Mã Phi và Trương Hoành ở trong giới xã hội đen của Trung Hải cũng nỗi tiếng về việc chiến đấu mạnh mẽ, sao lại bị Đổng ` Thiên Bảo bọn họ hạ gục trong chớp mắt vậy?
Nhìn đám thuộc hạ bị đám người Điền Chử, Đỗng Thiên Bảo hạ gục hàng loạt, đáy lòng Cửu gia dâng lên tia lạnh ý.
Có nhiều thuộc hạ thế nào nữa cũng không thể cứ để cho đám người Điền Chử giết như vậy!
Cửu gia vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, liền dứt khoát hét lên với Hắc Long: “Bắt giặc phải bắt vương trước.
Hạ Trần Ninh trước!”
Hiện trường chiến đấu rất kịch liệt, cứ liên tiếp có thuộc hạ từ bên ngoài xông vào Bạch Hỗ Đường, bao vây đám người Trần Ninh lại.
Chỉ là Trần Ninh vẫn luôn bình tĩnh, không ai có thể tiếp cận được anh.
Hắc Long nghe thấy lời của Cửu gia, liền đem thuộc hạ hùng hỗ xông về phía Trần Ninh.
Một đám đông thuộc hạ bên cạnh Hắc Long đồng loạt ngăn Bát Hỗ Vệ lại, ngăn không cho họ bảo vệ Trần Ninh.
Hắc Long liền cười gần mà xông về phía Trần Ninh.
Theo hắn thấy, Trần Ninh đứng bất động tại chỗ chắc chắn là một quả hồng mềm.
Hơn nữa Trần Ninh là chủ nhân của đám người Đồng Thiên Bảo.
Bắt Trần Ninh làm con tin, đám người Đồng Thiên Bảo chắc chắn sẽ chủ động đầu hàng.
: Anh ta thuận lợi mà xông đến trước mặt Trần Ninh.
Cười gần mà vung nắm đắm ra: “He he, tiểu tử, nằm xuống cho tao đi!”
Trần Ninh nhếch khóe miệng: “Chỉ là một con đom đóm mà cũng phát ra ánh sáng, không biết tự lượng sức.”
Trần Ninh nói rồi nhắc tay lên đám một đầm.
Rằm!
Hai nắm đấm va chạm vào nhaul Cơ thể Hắc Long vô cùng cường hãn, nắm đấm càng như nồi sắt, rõ ràng mạnh hơn hẳn so với Trần Ninh.
Anh ta vốn tưởng nắm đấm của anh ta đủ để đánh bay Trần Ninh, nhưng điều anh ta không ngờ tới là lúc nắm đấm của hai người va vào nhau thì một cỗ sức mạnh như đào núi lấp biển truyền tới từ nắm đấm của Trần Ninh.
Rấc rác…
Một loạt tiếng xương vỡ vang lên.
Xương tay phải của Hắc Long vỡ vụn, cả cánh tay như sợi mì mà vô lực thống xuống.
“Ai Tiếng hét thảm thiết của Hắc Long vừa vang lên thì Trần Ninh đã đá một cướ vào đầu của hắn.
Tiếng hét của anh ta liền im bắt, cơ thể bay tới trước phía trước mặt Cửu gia, đã là một xác chết.
Cái gì?
Cửu gia kinh hoàng, không kìm được mà liền đứng bật dậy, vô cùng khó tin mà nhìn xác của Hắc Long trên mặt đắt.
Một hãn tướng đã cùng ông ta chinh chiến từ bắc vào nam, hoành hành hai mươi năm ở Trung Hải mà không có đối thủ, vậy mà lại bị Trần Ninh đánh chết như vậy?
Bóng người xẹt một cái, Trần Ninh đã xuất hiện trước mặt Cửu gia.
Cửu gia nhìn Trần Ninh ở trước mắt, đối mắt với anh.
Trong lòng ông ta không kìm được mà run lên.
Giống như đứng trước một ngọn núi cao lớn hùng vĩ, mà cũng giếng như đứng dưới hang sâu tối tăm.
Có loại cảm giác bị đè ép, bản thân vô cùng hèn mọn nhỏ bé.
Cửu gia vẻ mặt hãi hùng: “Cậu rốt cuộc là ai?”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Ông không xứng để biết.
Loại người tiểu nhân như ông, chết trong tay tôi đã là vinh hạnh của ông rồi!”
Trần Ninh nói xong, tay trái liền vươn ra, bóp lấy cỗ họng Cửu gia, một tay xách đối phương lên giống như xách con gà con.
Cửu gia giấy dụa theo bản năng.
Năm ngón tay của Trần Ninh dùng lực, rắc một tiếng, bẻ gãy cỗ họng của ông ta.
Trần Ninh tùy tiện ném xác Cửu gia qua một bên, quay người nheo mắt nhìn chiến cục sau lưng.
Trên mặt đất của phòng khách trong Bạch Hỗ Đường nằm la liệt hơn trăm kẻ chết người bị thương, đều là thuộc hạ của Cửu gia bọn họ.
Đám thuộc hạ củ Cửu gia vốn bị đám người Điền Chử đánh cho rét lạnh.
Bây giờ nhìn thấy ngay cả Cửu gia cũng bị giết chết thì chút ý chí chiến đấu của bọn họ lập tức tan biến, đồng loạt ném hết vũ khí, quỳ xuống mà cầu xin.
Trong Bạch Hỗ Đường rộng lớn, trên mặt đất nằm vô số kẻ địch thương vong.
Phần lớn đám người còn lại, sắc mặt trắng bệch mà quỳ trên đất.
Điền Chử và Đồng Thiên Bảo, còn có Bát Hỗ Vệ, giống như mười vị ma thần đứng giữa địa ngục.
Trần Ninh vẻ mặt điềm nhiên, chắp tay đứng dưới bức tranh Bạch Hỗ Tiêu Sơn, giống như xưng bá thiên hạ.
Cuộc chiến này Điền Chử hạ gục 58 tên.
Đồng Thiên Bảo hạ 29 tên.
Đồng Thiên Bảo tâm phục khẩu phục mà nói với Điền Chử: “Đội trưởng thì vẫn là đội trưởng, lần này tôi thua nhưng hoàn toàn bái phục.”
Điền Chử không nói gì, chỉ cung kính hỏi Trần Ninh: “Thiếu gia, mấy tiểu tốt còn lại, xử lý thế nào?”
Trần Ninh hững hờ nói: “Để Thiên Bảo tiếp quản, sau này trong giới xã hội đen của Trung Hải, Thiên Bảo duy trì trật tự.
Tôi không muốn còn nhìn thấy tên hề nào nhảy nhót trước mặt tôi nữa!”
Đồng Thiên Bảo nghe vậy thì trầm giọng nói: “Vâng, thiếu gia.”
Lúc trước, Trung Hải không chỉ có người trong giới xã hội đen nhảy nhót trước mặt Trần Ninh.
Lần này Trần Ninh cũng đã hoàn toàn bị chọc giận, trực tiếp xử luôn cả hoàng đế Cửu gia của giới xã hội đen ở Trung Hải.
Sau này trong giới này ở Trung Hải do một mình Đồng Thiên Bảo cai quản.
Toàn bộ do Đồng Thiên Bảo quyết định, thì Trần Ninh không cần phiền muộn có đám đầu trâu mặt ngựa chạy tới gây chuyện nữa.
Đồng thời Đồng Thiên Bảo nghiêm khắc làm theo lời dặn dò của Trần Ninh, từ bỏ hoàn toàn sản nghiệp hàng cắm.
Sau này trị an của Trung Hải sẽ tốt hơn nhiều, sẽ không có những nơi tối tăm bẩn thỉu gì đó nữa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...