Chiến Long Vô Song


Đám người Thủy Ngưu vốn định hù dọa một trận, dọa cho Trần Ninh bỏ chạy là được rồi.


Nhưng chúng không ngờ, Trần Ninh không những không bị dọa cho bỏ chạy mà còn hoàn toàn không để chúng vào mắt.


Điều này khiến Thủy Ngưu triệt để tức giận.


Con giận từ tim lan dần về phía gan.


Thủy Ngưu thầm nghĩ dù sao tên này là kẻ thù của Phong thiếu, nếu như đã không hù dọa được vậy thì trực tiếp đập chết anh ta cho rồi.


Nghĩ vậy mắt anh ta lộ ra tia hung ác thực sự, cười gần nói: “Ngưu ca tao đã cho mày cơ hội rồi, là do mày không tự nắm bắt, vậy thì đừng trách Ngưu ca tao đấy!”

Anh ta nói rồi liền đâm dao về phía bụng Trần Ninh.


Tống Sính Đình ở bên cạnh giật mình kêu lên.


Trần Ninh nhanh như chớp mà vươn tay ra bắt lấy cổ tay Thủy Ngưu.


Thủy Ngưu cảm thấy tay anh ta giống như bị kìm gọng kẹp chặt vậy, mặc cho anh ta dùng lực thế nào thì cũng không thể di chuyển con dao nửa phân.


Anh ta ngắng đầu lên, vô cùng kinh ngạc mà nhìn Trần Ninh.


Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Tao hỏi mày lần cuối, là ai sai chúng mày tới gây chuyện với tao?”

“Hỏi bố mày ấy!”

Thủy Ngưu gầm lên một tiếng, giơ chân đá Trần Ninh.



Trần Ninh hừ lạnh một tiếng, nhanh hơn một bước mà nhắc chân lên, rắc một tiếng liền đá gãy chân phải của Thủy Ngưu.


Cùng lúc, Trần Ninh vặn tay một cái, lại rắc một tiếng, bẻ gãy luôn tay phải của Thủy Ngưu.


“Á SH Thủy Ngưu ngã xuống đất, kêu thảm thiết mà lăn lộn trên đất.


Mấy tên đồng bọn của anh ta nhìn thấy một màn này, tên nào cũng há hốc mồm, thầm nghĩ tên này sao lại mạnh như vậy?

Ánh mắt của Trần Ninh dừng lại trên người bọn chúng, nhàn nhạt nói: “Ai chịu khai thật ra, là ai sai chúng mày tới gây chuyện?”

Bốn tên nghe vậy thì giật mình, nhìn nhau một cái, sau đó đồng loạt mở miệng: “Cùng lên, hạ anh tai”

Nói xong bốn tên liền xách dao cùng xông về phía Trần Ninh.


Rầm rầm rầm rằm!

Bốn người vừa lại gần thì lần lượt bị Trần Ninh đá vào ngực, toàn bộ đều bay ra, ngã xuống đất mà nôn ra máu.


Trần Ninh nhặt một con dao trên đất lên, đến bên cạnh Thủy Ngưu.


Tay phải chân phải của Thủy Ngưu đều đã gãy, đau đớn mà chảy mồ hôi đầy đầu, nhưng anh ta vẫn cứng miệng, nghiến răng nghiền lợi mà nói: “Cho dù mày đánh gãy chân kia của tao thì tao cũng không nói.”

Trần Ninh nhếch mày: “Nếu tao đánh gãy cái chân thứ ba của mày thì sao?”

Trần Ninh nói rồi đột nhiên buôn tay, con dao nhỏ trong tay rơi thẳng xuống đất, đâm về phía đụng quần của Thủy Ngưu.


Mũi dao sắc nhọn liền đâm vào quần của Thủy Ngưu.
Dù không đâm trúng cái chân thứ ba của anh ta nhưng cũng đủ để anh ta cảm nhận được sự lạnh lẽo của con dao nơi đũng quần.


Anh ta trực tiếp bị dọa cho tiểu ra quần.

Vẻ cứng rắn lúc nãy liền biến mắt, run rẫy nói: “Tôi nói, tôi nói hết, là Phong thiếu sai chúng tôi làm!”

La Dược Phong!

Đáp án này nằm trong dự đoán của Trần Ninh.


Tống Sính Đình kinh ngạc: “Sao anh ta lại phải làm như vậy?”

Thủy Ngưu khóc lóc thảm thiết: “Anh ta muốn mấy người chúng tôi dạy dỗ Trần tiên sinh.
Nếu Trần tiên sinh bị dọa cho sợ chết khiếp rồi bỏ vợ lại mà chạy thì Phong thiếu liền có thể xuất hiện đúng lúc, diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân, gạt lấy lòng thiện cảm của Tống tiểu thư.”

Tống Sinh Đình mắng: “Tiểu nhân bỉ ổi!”

Thủy Ngưu cầu xin: “Chúng tôi biết sai rồi, tha cho tôi đi!”

Vào lúc này, một chiếc Maserati và hai chiếc Sedan đen chạy vụt tới.


Ba chiếc xe phanh gấp lại, La Dược Phong dẫn đám Quỷ Thủ vội vàng đi tới.


La Dược Phong còn chưa lại gần thì đã ra vẻ chính nghĩa mà gầm lên: “Mấy tên súc sinh chúng mày, lại dám bắt nạt phụ nữ giữa đường.
Đình Đình đừng sợ, anh tới cứu em rồi.”

La Dược Phong gầm lên, đưa đám thuộc hạ tới.


Có điều lúc bọn chúng nhìn thấy cảnh tượng thật sự trước mắt thì liền ngây ngốc.


Người nằm trên đất không phải là Trần Ninh mà lại là đám người Thủy Ngưu.


Tống Sính Đình cũng không bị người ta ức hiếp, lúc này lành lặn mà đứng bên cạnh trần đình, lạnh lùng nhìn hắn.



Đây là chuyện gì?

Sao đều không theo kịch bản vậy?

La Dược Phong thầm kinh ngạc, nhưng mặt thì nở nụ cười miễn cưỡng, mắt tự nhiên mà nói: “Đinh Đình em không sao à?

Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Tống Sính Đình lạnh lùng nói: “La Dược Phong, anh hình như biết bói toán nhỉ, còn chưa lại gần nhìn rõ xem thế nào liền biến có máy tên côn đồ muốn ức hiếp tôi rồi.”

La Dược Phong thẹn quá hóa giận: “Tống Sính Đình, lời này của em là có ý gì? Anh chỉ là thấy xe của hai người dừng bên đường, cảm thấy hai người đã xảy ra chuyện mới tới cứu em, không ngờ em lại nói năng vô cớ!”

Tống Sính Đình chỉ đám Thủy Ngưu nằm trên đất, lạnh lùng nói: “Bọn họ đã thừa nhận là do anh sai khiến rồi, anh còn giảo biện.”

La Dược Phong nghe vậy thì lại kinh hãi.
Anh ta phẫn nộ mà trừng đám Thủy Ngưu: “Chúng mày dám bán đứng tao?”

Thủy Ngưu ấp úng: “Phong thiếu, chúng tôi cũng hết cách.
Nếu chúng tôi không khai thật ra thì Trần tiên sinh sẽ giết chết chúng tôi mất.”

La Dược Phong đang định nổi điên thì Trần Ninh đã lạnh nhạt lên tiếng: “Chuyện đám chó chúng mày cấu xé nhau, để qua một bên đi.
La Dược Phong, chúng ta tính nợ trước đã!”

La Dược Phong dời ánh mắt khỏi đám Thủy Ngưu mà nhìn Trần Ninh.
Anh ta lúc này cũng không cần giả vờ nữa, bày ra dáng vẻ hung dữ, hung ác mà nói: “Tiểu tử, xem ra tao đúng là xem nhẹ mày rồi.
Có điều người phụ nữ mà La Dược Phong tao nhìn trúng, chưa bao giờ không có được.
Lần này mày may mắn, lần sau chúng ta chờ mà xem.”

h Trần Ninh bình tĩnh nói: “Đây là lần thứ ba mày đắc tội với tao rồi! Quá tam ba bận, mày đã không có lần sau nữa!”

La Dược Phong nghe vậy thì đầu tiên là ngần ra, sau đó đám Quỷ Thủ đi theo bên cạnh anh ta nhìn nhau một cái, sau đó cười ha ha như điên.


La Dược Phong cười lớn máy tiếng, sau đó dừng lại, trừng mắt với Trần Ninh mà lớn tiếng nói: “Cóc ghẻ ngáp mồm, mạnh mồm thật.
Tao lại muốn xem thử mày có bản lĩnh lớn thế nào, còn có thể diệt được tao sao?”

Trần Ninh dặn dò Tống Sính Đình: “Bà xã, em lên xe đợi anh, đừng nhìn, ngoan!”

Tống Sính Đình do dự một chút, sau đó nói một tiếng anh cần thận rồi liền làm theo lời của anh, quay lại xe BMW đợi anh.


La Dược Phong thấy Tống Sính Đình rời đi, anh ta liền càng thêm không kiêng kị gì nữa, trực tiếp dặn dò đám Quỷ Thủ: “Ra tay, giết anh ta đi.
Có chuyện gì đi nữa thì có tao loI”

Vụt!


Tốc độ của Quỷ Thủ cực nhanh, thậm chí nhanh đến mức sắp để lại dư ảnh.


Người anh ta như ma quỷ mà lao về phía Trần Ninh, tay phải như móng chim ưng mà cào mạnh lên đầu Trần Ninh, giống như muốn cào cho đầu Trần Ninh nỗ tung vậy.


Rằm!

Trần Ninh vung nắm đắm, đấm lên ngực Quỷ Thủ trước.


Lồng ngực của Quỷ Thủ liền giống như bị búa lớn nện vào, xương lồng ngực toàn bộ đều bị gãy lún vào.


Miệng phun máu tươi, cơ thể như diều đứt dây, bay văng đến bên chân La Dược Phong, liền chết tức tưởi.


Quỷ Thủ là vệ sĩ giỏi nhất của La Dược Phong, thân thủ rất lợi hại, không ngờ lại bị Trần Ninh một đấm đánh chết.


Đám người La Dược Phong toàn bộ đều kinh hoàng mà trừng lớn mắt.


Trần Ninh nhẹ nhàng đánh chết Quỷ Thủ, đi mấy bước đến gần La Dược Phong, lạnh lùng nói: “Nếu có kiếp sau, nhớ đừng chọc vào tao.”

La Dược Phong vô cùng kinh sợ, miệng hùm gan sứa mà nói: “Tao là tam thiếu La gia của tỉnh lị, mày dám động vào tao…”

Anh ta còn chưa nói xong, Trần Ninh chém một dao lên cổ anh ta.


Rắc một tiếng, thanh âm của La Dược Phong dừng bặt, cơ thể từ từ ngã xuống đất.


Trần Ninh nhìn mấy tên tay sai của La Dược Phong đang rét run bên cạnh, điềm tĩnh nói: “Đem xác của anh ta về La gia, sau này bất kỳ người nào của La gia cũng không được đặt chân tới Trung Hải, tới kẻ nào giết kẻ đó.”

Nói xong anh quay người rời đi.
Lên xe BMW, cùng Tống Sính Đình lái xe rời đi.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui